“Trợ lý Giản! Trợ lý Giản!” Cha của Diệp Tử Kỳ kéo cánh ta của trợ lý Giản lại, “Như vậy, ông đi lên nói với cha tôi một chút, để ông ấy cho tôi cầm lọ thuốc hít kia đi!”
“Xin lỗi, lão gia đã nói qua, ngoại trừ quần áo và đồ vật hằng ngày của ngài ra, cái gì cũng không thể mang đi.”
Trợ lý Giản vừa dứt lời, Diệp Tử Kỳ liền nghe thấy tiếng bánh xe nghiền ép cục đá.
Cô ta quay đầu lại chỉ thấy chiếc xe bản dài sang trọng đnag dừng ở dưới bậc thanh trước cửa vào.
Trợ lý Giản bước nhanh đi ra xe, tự mình đi tới trước xe, kéo mở cửa xe, cung kính mở miệng với người ở bên trong xe: “Đại tiểu thư, hoan nghênh ngài đã về nhà!”
Diệp Tử Kỳ chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều bị dựng lên.
Mắt thấy một bên cửa của chiếc xe sang được đẩy ra, một người mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi ngựa từ bên trong xe đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn sạch sẽ xinh đẹp, tràn đầy khí tức thanh xuân, đôi mắt trong suốt sạch sẽ tràn đầy kinh hỉ đánh giá một vòng Diệp gia, cũng không có quên nhanh chóng vòng qua đuôi xe đi đỡ mẹ của mình.
Khi cô gái này vẫn ở tuổi học sinh, có một lần Diệp Tử Kỳ đi đến nhà hàng của bọn họ gây sự, kết quả hôm sau cô gái này ôm dao đi ra, cứ thấy Diệp Tử Kỳ ở nơi nào liền chém, trên cánh tay của Diệp Tử Kỳ vẫn còn có một cái sẹo, chính là do lúc đó để lại, nếu như lúc đó Diệp Tử Kỳ không tránh kịp, hậu quả khó mà lường được.
Cũng chính là bởi vì chuyện này, khiến cho trong lòng Diệp Tử Kỳ vô cùng sợ hãi cô gái nhỏ tuổi mới lớn này.
Mẹ của cô gái ăn mặc vô cùng đơn giản, nhìn lên khoảng bốn mươi tuổi.
“Mẹ! Chúng ta đến nhà ông ngoại rồi!” Giọng nói của cô gái nghe vô cùng trong trẻo.
Người phụ nữ trung niên thể gầy gò nhẹ nhàng cười gật đầu.