Nói xong, trợ lý giản làm ra tư thế xin mời đối với con gái của Diệp lão gia cùng con gái của bà...
Cô gái nhỏ nở một nụ cười nhạt nhìn về phía Diệp Tử Kỳ, lạnh giọng đem những lời mà trước đây Diệp Tử Kỳ nói với mẹ của mình đều trả lại cho Diệp Tử Kỳ: “Cắt... tiện chủng không biết xấu hổ, đồ con hoang! Không phải là nhìn thấy Diệp gia tài cao thế lớn muốn trèo vào Diệp gia, thực sự là ngay cả một chút lòng tự ái đều không có!”
Lời nói của Diệp Tử Kỳ, một chữ cũng không thiếu, toàn bộ trả lại cho cô ta!
Những câu nói này giống như là những chiếc trâm, đánh Diệp Tử Kỳ đau cả màng nhĩ, tâm cũng đều run rẩy theo.
“Cô có giỏi thì nói lại cho tôi nghe! xem tôi có xé miệng cô ra không!” Diệp Tử Kỳ nói xong liền muốn động thủ với cô gái nhỏ.
Trợ lý Giản nhanh chóng nắm lấy bàn tay đang hướng về phía cô gái kia của Diệp Tử Kỳ: “Phó phu nhân, ngài tự trọng!”
“Làm người nên khoan dung độ lượng, tội gì phải tính toán!” Mẹ của cô gái ôn nhu nói.
Cô gái nhỏ một mặt không phục: “khoan dung độ lượng cũng phải tuỳ loại người! Loại người như cô ta cần phải khách khí sao! Mẹ không nhớ tới cô ta từng đập cửa hàng nhà chúng ta, hại mẹ bị thương phải vào bệnh viện sao, mẹ không nhớ nhưng con nhớ kĩ đây! Con là người nhỏ nhoi, thù dai! Về sau nhìn thấy cô ta một lần, con liền nói một lần!”
Diệp Tử Kỳ cắn chặc hàm răng, tức giận đến nỗi viền mắt đều đỏ lên, muốn đánh người nhưng tay lại bị trợ lý Giản siết lại, cô ta chỉ có thể mềm giọng đối với trợ lý Giản, nói: “Trợ lý Giản! Tôi đã nói rồi, cha tôi là bị hãm hại! Ngươi tại sao ông không tin tôi”
“Quản gia Lưu, nếu như đồ vật đã dọn xong, phiền phức quản gia Lưu đưa Phó phu nhân cùng người nhà của cô ta đi ra ngoài!” Trợ lý Giản nói xong, bỏ tay của Diệp Tử Kỳ ra.