Đến bây giờ Phó Thiên Tứ còn nhớ trước đó khi nữ sinh kia nhảy xuống, tuyệt vọng hô tất cả mọi người trong cái trường học này đã giết chết người của cô!
Lúc đó Phó Thiên Tứ đang đứng ở hàng trước, nữ sinh kia nhảy xuống, huyết dịch ấm áp từ từ chảy đến ván trượt màu trắng của Phó Thiên Tứ.
Bắt đầu từ ngày đó, Phó Thiên Tứ cảm giác như trên người mình cũng dính máu của bạn học kia.
Mặc dù, Phó Thiên Tứ cũng không biết nữ sinh cùng lớp kia tên là gì, cũng chưa từng có tham dự vào việc bắt nạt bạn nữ này!
Sau đó, Phó Thiên Tứ mới biết, hoá ra là Kiều Nhất Hàng yêu thích cô nữ sinh này, tỏ tình nhưng lại bị cô nữ sinh này từ chối, cho nên cậu ta liền liên hợp với tất cả học sinh trong trường cô lập bắt nạt nữ sinh này.
Mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, trong mộng của Phó Thiên Tứ đều là câu nói của nữ sinh đó trước khi nhảy xuống, kêu khóc nói tất cả mọi người trong trường này đã giết chết cô, trong tâm Phó Thiên Tứ liền cảm thấy hổ thẹn!
Phó Thiên Tứ nghĩ, nếu như lúc trước cậu ta có thể đứng ra thay cô gái kia nói một câu, hay là khi cô gái bị nước dội xuống người thì đưa cho cô gái một cái áo khoác cũng tốt...
Nếu như cậu ta không lạnh lùng như vậy, nếu như cậu ta không phải chỉ biết nằm nhoài ở bàn cuối ngủ, đại khái sau đó... Sự tình cũng sẽ không dẫn đến kết cục bạn nữ kia nhảy lầu.
Phó Thiên Tứ cũng không biết đây rốt cuộc là bị hổ thẹn quấy phá, hay là bởi vì ván trượt màu trắng của cậu ta dính máu của bạn nữ kia và giọt máu kia tiến vào trong lòng cậu ta, làm tỉnh lại trong cơ thể cậu ta một ít cảm giác nghĩa hiệp của thời kì thiếu niên...
Lại sau đó, Phó Thiên Tứ phát hiện một bạn nữ khác tên Trần Hiểu Đường bị bị bắt nạt, Phó Thiên Tứ liền không nhịn được rồi.