Bằng không, khi Phó Thanh Tuyền muốn đem tập đoàn Khải Đức giao cho Phó Thiên Tứ, Phó lão phu nhân chỉ cần cho người đối phó với Phó Thiên Tứ liền xong hết mọi chuyện, Phó Thanh Tuyền cũng cũng chỉ còn sót lại một lựa chọn là Phó Kiến Văn rồi.
Cũng không biết sau khi ông ta rời khỏi bệnh viện, Phó lão phu nhân thế nào rồi!
Trong lòng Phó Thanh Tuyền có hơi bất an.
“Thanh Tuyền!” Lư Thanh Mai lung lay cánh tay của Phó Thanh Tuyền: “Ông xem có phải xe của Phó Kiến Văn kia hay không! Có phải là bọn họ trở về rồi hay không!”
Thư ký Tống đứng ở ngoài xe, gõ gõ cửa kính xe...
Phó Thanh Tuyền quay cửa xe xuống, thư ký Tống thấp giọng nói: “Phó tổng trở về rồi! Thiếu gia Thiên Tứ thật giống như đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế...”
Phó Thanh Tuyền gật đầu, muốn đẩy cửa xe ra, thư ký Tống thay Phó Thanh Tuyền kéo mở cửa xe.
Phó Thanh Tuyền đi đến đầu xe, cau mày nhìn qua chiếc xe con kia, cách kính chắn gió, mơ hồ nhìn thấy chỗ ngồi kế bên tài xế của Phó Kiến Văn chính là Phó Thiên Tứ, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Phó Thiên Tứ sa sầm.
Lư Thanh Mai cũng từ trên xe bước xuống, đóng cửa xe quấn chặt lấy áo khoác của mình, nhìn xem chiếc xe kia của Phó Kiến Văn, con mắt đỏ đến lợi hại.
Bên trong xe, Phó Thiên Tứ nhìn thấy cha mẹ của mình, trong lòng cũng có bất an.
Phó Kiến Văn dừng hẳn xe, Tố Tâm ôm Đoàn Đoàn đã ngủ từ ghế sau xuống tới, đi về phía Phó Thanh Tuyền cùng Lư Thanh Mai liếc mắt nhìn, gật đầu biểu thị chào hỏi sau đó liền ôm Đoàn Đoàn tiến vào biệt thự.
Phó Thiên Tứ rất lanh lợi, cậu ta đi tới trước mặt cha mẹ mình, mở miệng nói: “Liên quan tới cái tên Kiều Nhất Hàng kia, dù sao con đã đánh! Nếu như ông muốn đánh chết tôi để tạ tội với Kiều gia tôi cũng không có cái gì oán hận!”