Máy bay trực thăng cất cánh cánh, gió lớn thổi tới làm loạn tóc của cô, những hạt cát nhỏ vụn bay vào mặt, đau đớn.
Chỉ nghe người đàn ông kia nói, chưa từng nghe chuyến bay T- 324 có kẻ sống sót, toàn thân Tố Tâm như bị người hút hết khí lực, vô lực buông ra góc áo của người đàn ông, ánh mắt vô thần bước lên máy bay.
...
Lục Tương Tư được đưa đi bệnh viện, nhưng cuối cùng vẫn không cứu được.
Khương Minh An thấy nhóm thứ hai đến an toàn nhưng không thấy Lục Tương Tư, liền quay về đường cũ đi đón người, trên đường gặp phải phản quân cùng quân chính phủ giao chiến, nếu không phải Tĩnh Thu xin đi cứu Khương Minh An cùng Lục Tương Tư, thì có lẽ Khương Minh An cũng đã bỏ mạng ở nơi đó.
Bị thương lại phải đi đường vòng, làm trễ rất lâu, đợi Khương Minh An đến nhà xưởng, biết được Lục Tương Tư đã trúng đạn được đưa đi bệnh viện, đi từ nhà xưởng đến bệnh viện, Lục Tương Tư đã chỉ còn lại một hơi thở.
Phó ở bên ngoài canh giữ cửa phòng bệnh.
Bên trong phòng bệnh, Lục Tương Tư nước mắt rơi đầy mặt hôn Khương Minh An, cùng nhau hẹn ước kiếp sau, căn dặn Khương Minh An chăm sóc cho đứa trẻ thật tốt.
Sau đó Lục Tương Tư ở trong lồng ngực của Khương Minh An từ từ mềm đi.
Khương Minh An ôm Lục Tương Tư, điên cuồng gào thét khóc rống sau đó cả người giống như là một thể xác không có linh hồn.
Lục Tương Tư chết, Phó Kiến Văn cũng rất đau lòng nhưng không thể nào so được với Khương Minh An...
Khi đó, Phó Kiến Văn mới hiểu được, Khương Minh An yêu Lục Tương Tư tới mức độ nào, Lục Tương Tư chết, linh hồn của Khương Minh An cũng theo Lục Tương Tư mà rời đi.
Khương Minh An ôm Lục Tương Tư suốt cả đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời như thường ngày chậm rãi sáng lên, Khương Minh An một thân một mình từ trong phòng bệnh đi ra, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn.
Khương Minh An trong con ngươi chính là không có một chút ấm áp nào, đôi mắt sắc lạnh, anh ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào, sẽ băm người đã bắn chết Lục Tương Tư ra làm trăm mảnh.
Khương Minh An nói với Phó Kiến Văn: "Anh, em cùng Tương Tư... Chúng em phải đem con giao cho anh rồi! Xin anh giúp chúng em chăm sóc đứa trẻ thật tốt! Nhất định không được đem đứa trẻ giao cho mẹ em, chính bà đã bắt Tương Tư đưa đến Iraq, bà làm cho em mất đi Tương Tư, em sẽ khiến cho bà vĩnh viễn mất đi con trai cùng cháu nội!"
Đó là lần thứ nhất Khương Minh An gọi Phó Kiến Văn là anh.
Khương Minh An kiên quyết, khác hẳn với công tử bột ngày đó bất cần chỉ biết đi gây chuyện, Phó Kiến Văn bắt tay Khương Minh An, lần thứ nhất không phải là vì đánh anh ta.
Nhìn ánh mắt Khương Minh An, lời ngăn cản Phó Kiến Văn không nói ra được, cuối cùng buông lỏng Khương Minh An ra.
Từ đầu tới cuối, Khương Minh An đều không có nhìn qua đứa trẻ, kiên quyết rời đi, thậm chí tiếng khóc tuyệt vọng của đứa trẻ cũng không thể làm cho anh ta quay đầu lại.
Tiếng anh kia của Khương Minh An, làm cho tâm tình của Phó Kiến Văn nặng nề hơn.