"Không liên quan! Không liên quan! Cái kia... Hẹn gặp lại!"
Thiếu niên mặt đỏ tới tận mang tai, buông Bạch Hiểu Niên ra, tựa như hướng về cửa thang máy chạy chốn.
Tố Tâm thân hình không thấp, Bạch Hiểu Niên cũng không nặng... Nhưng thiếu niên kia vừa buông tay Bạch Hiểu Niên ra làm sức nặng dồn về hết Tố Tâm, làm cả người cô đều va vào cửa.
"Á..." Tố Tâm đau đến hít một hơi khí lạnh.
"Tố Tố aa...cậu làm sao lại xinh đẹp như vậy! mình cảm thấy dáng dấp của mình cũng rất đẹp nha... Nhưng cậu so với mình làm sao lại đẹp hơn như vậy! Khiến cho mình cũng bị bẻ cong rồi nè, bây giờ phải làm sao đây....”
Bạch Hiểu Niên thuận thế ngăn chặn Tố Tâm, ngón tay dài nhỏ không biết từ lúc nào đã đặt ở trước ngực Tố Tâm, bi thương xông lên đầu, Bạch Hiểu Niên mượn rượu nức nở: "Cậu nói xem, tiểu bát đản Lục Tân Bắc kia, làm sao lại yêu thích một cái ngực lớn như vậy! Cậu ta chính là muốn tìm sữa để uống sao?”
Lục Tân Bắc chính là bạn trai Bạch Hiểu Niên thời đại học... Mối tình đầu, nhưng sau đó Bạch Hiểu Niên bắt được anh ta ngoại tình với người phụ nữ khác.
Sau khi chia tay, Bạch Hiểu Niên đã tự mình cắt đứt quan hệ không dây dưa qua lại, nhưng trong lòng vẫn không thể nào quên được. Mỗi lần uống rượu say là không kiềm chế được la hét chửi Lục Tân Bắc cùng tổ tông nhà anh ta.
"Làm...-- "
Tố Tâm nghe được thanh âm từ thang máy phát ra, chau mày... Không muốn để cho người khác nhìn thấy một màn kì quái này bè kéo Bạch Hiểu Niên đi vào trong nhà: "Đi vào lại nói..."
Bạch Hiểu Niên một tay ôm lấy gáy Tố Tâm, một cái tay khác lần nữa đặt lên trước ngực Tố Tâm, miệng thì hướng phía gò má của Tố Tâm muốn hôn...
"Ngoan nha Tố Tố, cậu ngoan ngoãn để cho mình sờ sờ... Trừ cậu ra mình biết đi tìm chỗ nào có ngực lớn hơn như vậy! Ngoan ngoan... Để chị đây hôn một cái nào!"
Tố Tâm thuần thục tránh khỏi, lấy tay ngăn miệng Bạch Hiểu Niên lại, chau mày dỗ Bạch Hiểu Niên một câu: "Đi vào rồi nói!"
Cô đang muốn dìu Bạch Hiểu Niên đi vào, liền thấy Phó Kiến Văn một tay ôm Đoàn Đoàn một tay bỏ túi... Đứng ở cửa thang máy.
Phó Kiến Văn mặc áo sơmi sẫm màu cùng âu phục, trong hành lang ánh đèn lờ mờ, nổi bật lên thân hình cao lớn thâm trầm.
Tố Tâm chỉ cảm giác gò má "Oanh" một tiếng liền đỏ lên một cách triệt để.
"Sao sao sao sao... Tiểu Tố, đừng thẹn thùng nha, chúng ta từ trước đến nay chẳng phải đều như vậy sao!" Bạch Hiểu Niên vẫn cố gắng hướng về phía mặt của Tố Tâm hôn.
Một tiếng sét nổ “đoành” lên đầu Tố Tâm
Cặp mắt to to tròn tròn của Đoàn Đoàn hướng về phía Tố Tâm cùng Bạch Hiểu Niên, con ngươi sáng ngời làm Tố Tâm chột dạ.
Tố Tâm sợ dậy hư bánh bao nhỏ, liền thẳng tay chặn lại miệng của Bạch Hiểu Niên. lúng túng đem Bạch Hiểu Niên kéo về trong phòng.
Đợi Tố Tâm đem bằng hữu tốt của mình ầm ĩ nằm ở trên giường, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi nhỏ...
Cô quay đầu lại mới phát hiện, Phó Kiến Văn đã mang theo bánh bao nhỏ không xin phép mà tự ý vào nhà.
Lúc này, Đoàn Đoàn gương mặt ngoan ngoãn đứng ở cửa gian phòng, hướng đôi mắt to tròn nhìn về phía Tố Tâm, không nói không rằng, có chút gì đó khiến người ta đau lòng.
Đoàn Đoàn mặc cả một cây màu đen, từ áo cho tới quần, dưới chân là đôi giày thể thao màu trắng đã cởi bỏ, bởi vì Tố Tâm không có dép nhỏ cho nhóc nên nhóc chỉ có thể đi đôi bít tất nhỏ dẫm lên sàn.
Thấy mắt Tố Tâm dừng lại trên đôi bàn chân nhỏ của mình, Đoàn Đoàn có chút ngượng ngùng, động tác vụng về dùng chân phải che lại chân trái, có phần bất ổn.
Đoàn Đoàn là một đứa trẻ cực kì ít nói, không phù hợp với lứa tuổi này của nhóc... Đều là hội líu ra líu ríu nói không ngừng.