Lục Tân Nam ngẩng đầu, chỉ sững sờ trong chốc lát, cười nhẹ, đáy mắt mang theo một tia trào phúng: "Làm sao, tìm cậu mách lẻo rồi!"
Phó Kiến Văn không hé răng, tầm mắt thâm thuý nhìn chăm chú Lục Tân Nam.
Lục Tân Nam từ túi áo lấy ra một điếu thuốc lá, vững chãi hướng về trên ghế xô pha ngồi xuống, khóe môi cười trào phúng: "Mình nói cho cô ta biết lai lịch của Vương Tuyền, nói cho cô biết... cậu vì cô ta mà phải bỏ ra cái gì, bảo cô ta đừng mang thanh cao ở trước mặt cậu làm bộ làm tịch, thanh cao cùng kiểu cách không cứu được mạng sống của cha cô ta..."
Nói xong, Lục Tân Nam nhen nhóm điếu thuốc lá, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, tiện tay đem cái bật lửa đặt lên trên khay trà: "Còn có chuyện cô ta đối với Hứa Khai tình sâu nghĩa nặng, mà không dám làm như Hạ Hàm Yên quên mình đi Iraq tìm người, lại ở trước mặt cậu giả vờ cái gì mà tình sâu nghĩa nặng với Hứa Khai! Mình chỉ là đem những thứ mọi người không muốn nói rõ, làm rõ mà thôi!"
...
Tố Tâm từ đài truyền hình đi ra, Bạch Hiểu Niên được giám chế Hạ gọi đi nói chuyện.
Suy đoán buổi trưa Tố Nguyên phải bận rộn chuyện cứu Tố Cảnh Toàn, đại khái cũng bận nên không có thời gian cùng mình ăn cơm, Tố Tâm gửi cho Tố Nguyên một tin nhắn, thay quần áo xong, cầm túi xách lên, chuẩn bị đi mua một chút đồ ăn rồi tới đón Đoàn Đoàn.
Mới từ nhà lớn đài truyền hình đi ra, Tố Tâm liền thấy một chiếc Maybach dừng ở bên đường.
Phó Kiến Văn một tay đút túi, tựa trên thân xe, tay kia cầm điện thoại di động đang trò chuyện, nhìn thấy Tố Tâm đi ra, ung dung thong thả đứng dậy...
Tố Tâm có phần bất ngờ, tuy rằng cách rất xa, Tố Tâm vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy trên khoé môi Phó Kiến Văn nổi lên một tầng ý cười.
Tim không tự chủ đập nhanh hơn, còn có một tia mừng rỡ.
Sáng sớm hôm nay, hơn năm giờ Phó Kiến Văn gọi điện thoại tới, anh nói còn đang ở Thành phố B, cô có thể nghe ra Phó Kiến Văn còn bận công việc, thời điểm này Phó Kiến Văn lại xuất hiện tại đây, đại khái... Chưa kịp nghỉ ngơi.
Hai người không có hẹn cẩn thận, thậm chí cô không xác định được là Phó Kiến Văn có phải là đang đợi mình hay không, Tố Tâm đi xuyên qua đường.
Lúc hai người chạm mặt, Phó Kiến Văn đã cúp điện thoại.
Phó Kiến Văn một thân tây trang giày da, ngũ quan anh tuấn, lại đi xe sang trọng, khó tránh khỏi làm người khác chú ý.
"Sao anh lại tới đây!"
Thấy có nhân viên trong tổ tiết mục cuối tuần ước hẹn cũng từ nhà lớn đi ra, Tố Tâm theo bản năng đem tóc rối bị gió thôi kẹp lại sau tai, đưa tay che mặt, sợ bị chú ý.
Phó Kiến Văn nghiêng người thay Tố Tâm kéo cửa tay lái phụ ra, một tay che chở thân hình của cô, thân hình cao lớn đã che trở ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.
"Lên xe trước..." Giọng Phó Kiến Văn trầm thấp ôn nhu.
Tố Tâm lên xe, Phó Kiến Văn đóng cửa xe, vòng qua đầu xe, lên xe.
Chiếc Maybach từ đài truyền hình lái đi, mấy nữ đồng nghiệp cùng nhau thảo luận về chủ nhân của chiếc xe kia, dù cho chỉ là nhìn thấy từ xa, liền có thể thấy khí chất không tầm thường, suy đoán chiếc xe kia tới là đón người nào, đáng tiếc không thấy rõ người ngồi ở tay lái phụ.
...
Bên trong xe, Phó cầm tay lái, đánh chuyển hướng đèn xe, xe con hợp vào dòng xe cộ.
"Đi đâu vậy!" Tố Tâm nắm dây an toàn, hỏi một câu.
"Tới chung cư Vân Đỉnh..." giọng nói từ tính êm tai của Phó Kiến Văn phát ra.
Nghe thấy bốn chữ chung cư Vân Đỉnh, một tia sét xẹt qua sống lưng Tố Tâm, không khỏi làm cho cô nghĩ tới ngày đó tại căn hộ của Phó Kiến Văn chưa ăn được gì đã xảy ra chuyện kia.