Tố Tâm nhận điện thoại.
"Hiểu Niên..."
"Tố Tố, mau vào xem tin tức đi!" Bạch Hiểu Niên âm thanh vui vẻ mang theo vài phần cười trên sự đau khổ của người khác, "Hạ Hàm Yên lần này chắc phát điên mất..."
"Làm sao vậy!" Tố Tâm vừa nghe điện thoại vừa mở màn hình laptop, động tác lưu loát mở ra thanh tìm kiếm.
Mọi việc liên quan đến cuộc sống xung quanh của Hứa Khai, Tố Tâm tự nhiên cũng nóng lòng.
"Hạ Hàm Yên chiều hôm nay còn ở trước mặt truyền thông diễn một mảnh thâm tình, buổi chiều đã bị người ta tuôn ra một đống ảnh nóng, hơn nữa toàn là ảnh loã lồ cùng người đàn ông khác, nhìn thật đã mắt!" Bạch Hiểu Niên càng nói càng vui vẻ.
Tố Tâm kiếm phần tin tức nóng hôm nay. Hiện lên trên màn hình máy tính là hình của Hạ Hàm Yên cùng một người đàn ông, hai người đang khoả thân ở chung một chỗ, cùng làm ra cái chuyện mà Tố Tâm xem cũng cảm thấy tương đối nóng mắt.
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Phó Kiến Văn, sẽ để cho người phụ nữ của Hứa Khai từ đây không gả được cho ai, ngoan ngoãn chờ Hứa Khai trở về.
Chính là Phó Kiến Văn làm sao!
Nhìn thấy thân hình đẫy đà của Hạ Hàm Yên được người đàn ông to lớn ôm chặt, Tố Tâm trong ngực như bị phỏng... Nhớ tới mình cùng Phó Kiến Văn đêm đó, cô nhanh chóng đóng lại máy tính, lỗ tai nóng lên.
"Nhìn thấy không! Cậu cảm thấy cha mẹ Hứa gia có thể chấp nhận con dâu của mình đã cùng một người đàn ông khác lên giường, lại còn lên tin nóng của giới giải trí không!" Bạch Hiểu Niên mỉm cười nói ở bên tai Tố Tâm, "Tố Tố, cậu thật sự không cân nhắc sẽ nói với Hứa Khai rằng mình thích anh ấy sao!"
Tố Tâm không trả lời.
Nói ra thì đã có sao, cha mẹ Hứa sẽ không chấp nhận Hứa Khai có một người bạn gái mà mẹ của cô ta có bệnh thần kinh đâu.
Cúp điện thoại, 11h10, Phó Kiến Văn vẫn không có đưa Đoàn Đoàn tới đây.
Cô đoán, Phó Kiến Văn cũng sẽ không đưa Đoàn Đoàn tới nữa, cũng sẽ không làm đăng kí kết hôn cùng mình nữa.
Phó Kiến Văn tuấn tú lại nhiều tiền như vậy, con gái bên cạnh anh chắc hẳn cũng không đếm xuể, càng đừng nói đến người muốn lấy anh nhiều đến bao nhiêu. Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô rất nhiều, trừ khi là yêu nhau sâu đậm, bằng không người đàn ông nào có thể chấp nhận một người con gái ở thời điểm đi đăng kí bỏ chạy.
Không phải đăng kí kết hôn rồi, lẽ ra phải là chuyện tốt, cô nên vui mới đúng.
Cô nhìn đến va li hành lí nhỏ của Đoàn Đoàn còn để ở trong phòng khách, Tố Tâm lại thấp thỏm bất an.
Tâm tình của cô giống như là đã lấy tiền đặt cọc của người khác rồi nhưng lại không cách nào đem hàng giao đúng hạn. Cảm giác lo lắng bồn chồn.
Nằm ở trên giường, Tố Tâm lăn lộn không ngủ được.
Phó Kiến Văn mạnh mẽ, trầm ổn. Trẻ tuổi đã đạt đến đỉnh cao của sự nghiệp, sẽ không nhàn rỗi giận hờn cùng cô, tối nay không tới đại khái chính là không kết hôn cùng cô nữa rồi.
Tố Tâm trở mình, nghĩ đến mình cùng Phó Kiến Văn đêm đó, hiện tại đã là thế kỉ hai mươi mốt, không phải là xã hội phong kiến nữa rồi, Phó Kiến Văn sẽ không đến nỗi ngủ cùng mình một đêm mà chịu trách nhiệm với mình, chính mình cũng không đến nỗi cho anh lần đầu tiên, liền khăng khăng một mực cho rằng sẽ không lấy ai khác ngoài anh.
Buổi tối hôm ấy Phó Kiến Văn đã nói rất thẳng thắn, anh thiếu một người phụ nữ, đồng thời thân thể nói cho Tố Tâm, đàn ông ở cái tuổi này, nhu cầu về tình dục rất cao, cho nên không phải Tố Tâm, anh đại khái cũng sẽ lựa chọn người con gái khác.
Cô không có tự yêu mình đến mức cho rằng Phó Kiến Văn quá yêu thích cô, tuy rằng mọi người đều nói, cuộc sống nam nữ của Phó Kiến Văn vô cùng trong sạch, nói anh là một người đàn ông đứng đắn. Nếu như mọi người đã nói như vậy, tại sao anh lại lựa chọn cô.
Tố Tâm chỉ là trùng hợp thỏa mãn hai điều kiện của Phó Kiến Văn đó là trở thành người phụ nữ của anh và làm mẹ Đoàn Đoàn.
Nghe âm thanh ngoài cửa sổ, thấy trời mưa lớn hơn, Tố Tâm tự giễu chính mình, người phụ nữ để kết hôn thì dễ tìm nhưng để Đoàn Đoàn tiếp nhận lại rất khó, chẳng lẽ vì chuyện này mà Phó Kiến Văn có cảm giác với mình.