Tôi và Diệp Tử Hạo đều lớn lên ở thành phố B, vừa là hàng xóm, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, Tử Hạo hơn tôi hai tuổi, khi tôi hỏi bố mẹ tôi rằng tại sao tôi và Tử Hạo không bằng tuổi nhau, bố mẹ tôi trả lời, " Do con không chịu chui ra sớm", và từ đó, vấn đề này tôi không bao giờ hỏi nữa.
Hồi tôi mới học sơ trung, cha mẹ Hạ phải đi làm xa, cho vậy họ thường gửi tôi qua nhà Tử Hạo, đồng thời còn để anh kèm tôi học, sở dĩ vì tôi xếp thứ / trong cả lớp, niềm vinh hạnh của tôi đó là mỗi khi ngồi vào bàn học, đều được anh tặng cho một cục u tròn xinh trên đầu, anh nói, " Con nhóc ngốc nghếch như em về sau có ma nó mới lấy về làm vợ.", và tôi nói, " Có gì em bám anh suốt đời cũng được.", Diệp thiếu không nói gì nữa.
Khi Tử Hạo lên cao trung, thời gian bọn tôi gặp nhau ít đi đáng kể, bởi vì lịch học của anh là sáng, còn tôi là chiều, mặc dù còn buổi tối nhưng anh lại đi làm thêm ở quán cafe, tích luỹ tiền dần cho về sau, cho nên cũng chỉ liếc nhau vài cái lúc vô tình gặp trên đường.
Diệp Tử Hạo là người vô cùng đẹp trai và thông minh, chính vì thế số lượng fan theo đuổi anh rất nhiều, nhiều đến nỗi mà họ còn phải gửi tôi quà nhờ đưa cho Tử Hạo, khi tôi tức giận hỏi anh về cái này, anh nói, " Em muốn thì cho em, anh cũng không cần.", rồi quay ra đọc sách tiếp. Sau đó, tôi tránh anh suốt tuần liền, đến cả cha mẹ mời sang nhà anh chơi cũng không đi.
Về vấn đề học hành, cha mẹ yêu dấu lúc nào cũng đem tôi ra so sánh với tên đầu to mắt cận Diệp Tử Hạo, rằng, " Anh Tử Hạo là học sinh loại xuất sắc, nhìn lại con xem, vẫn không bằng một góc của nó", hay, " Con nhìn xem, bằng tuổi con, thằng Tử Hạo nó đã được mấy cái bằng khen cấp thành phố rồi?", cha mẹ à, nếu cha mẹ thích, sao không đem Diệp Tử Hạo về làm con đi chứ?
Tôi lên cao trung, cha mẹ cho học cùng với Tử Hạo, và nhờ đó, tôi mới biết, anh được mệnh danh là soái ca lạnh lùng trong mắt của chị em học sinh, nhưng khổ nỗi, Diệp thiếu gia còn không hề liếc một cái, chỉ thích ru rú trong thư viện thân yêu. Có một lần, tôi lên thư viện để mượn quyển sách giải toán, bị Tử Hạo bắt gặp, cuối cùng phải ngồi nghe giáo huấn, " Hạ Ly Châu, em quả thật là thiên tài, còn phải chép sách giải nữa, tôi về mách cha mẹ em.", này đồ đầu to, anh có phải dùng chiêu hớt lẻo của trẻ em mẫu giáo không?
Nhờ phúc của Diệp Tử Hạo, về nhà tôi liền bị tẩm quất tai suốt hai ngày liền, cuối cùng, bị cha mẹ Hạ bắt cắp sách sang nhà nhờ Tử Hạo dạy thêm, DẠY THÊM đó. Buồn cười là, khi đưa cho Diệp thiếu gia bài đầu tiên, anh chỉ hếch mũi rồi tặng một cục u trên đầu tôi, " nhân bằng , em đúng là đến Anh-xtanh cũng không địch nổi.".
Nhưng khổ nỗi, Diệp Tử Hạo vốn là " con cưng " trong mắt cha mẹ Hạ, muốn đấm cũng không được mà muốn đánh cũng càng không, không chỉ có vậy, còn một trở ngại nho nhỏ nữa, anh vừa vặn cao hơn cô một cái đầu, ngước lên chỉ nhìn được cằm nhọn, nói gì đến khuôn mặt đáng ghét.
Sau ba tuần 'ăn bám' ở nhà Diệp thiếu, rõ ràng điểm của tôi cũng có tiến triển, khi tôi đem bài kiểm tra giơ ra trước mặt anh, anh chỉ lắc đầu, " Có điểm thôi sao? Hạ Ly Châu, xem ra tôi còn phải kèm em dài dài rồi, từ nay, tối nào cũng đến nhà tôi, nghe chưa?". Máu mũi, sao lúc này mày không phun chết tên trước mặt đi? Mà Diệp Tử Hạo lấy cớ dạy thêm cho tôi, ngày nào cũng sang nhà tôi ăn ké, lúc tôi bày tỏ sự khó chịu này, soái ca Tử Hạo ngáp một cái, " Ly Châu, có qua cũng phải có lại, tôi chưa hề nói sẽ dạy em học miễn phí."
"..."
Mùa thu thấm thoát qua mau, mùa hè cũng đến, và đương nhiên, nghỉ hè luôn là thứ số một trong danh sách mà học sinh muốn, nhưng có người lại không muốn vậy, Tử Hạo ném quyển sách giải phương trình lên bàn, hai tay chống cằm, gọng kính bị đẩy xuống dưới, " Nếu mà bây giờ đi học, tôi đã không phải nhìn mặt em cả ngày rồi.". Diệp Tử Hạo, anh ngứa đòn phải không?
Đương nhiên, để kì nghỉ hè bớt nhàm chán, một số người bắt đầu tham gia một số hoạt động thể thao, Diệp Tử Hạo cũng không phải ngoại lệ. Đáng ghét rằng, chỉ mới một tháng mà Diệp Tử Hạo, anh đã cao hơn rất nhiều nhờ chơi bóng rổ, cho nên từ việc anh cao hơn tôi một cái đầu, bây giờ tôi chỉ đứng đến lồng ngực của anh, ai, thật là tức chết mà >....