Cả Đời Để Yêu

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, tôi thức dậy từ rất sớm, lần đầu tiên trong cả năm, à không phải, chắc là cả mười mấy năm cuộc đời mới có ngày như thế này, đơn giản vì một người nào đó cứ vừa ngủ vừa vùi mặt vào cổ tôi, hại tôi nhột không ngủ được, vì tôi có rất nhiều máu buồn, chỉ cần người ta lướt nhẹ qua da là rùng hết cả mình.

Tôi dùng tay cố gắng đẩy đầu Diệp Tử Hạo ra, giấc ngủ của anh khá nông, tôi vừa chạm vào anh liền tỉnh dậy luôn, anh mở to đôi mắt ngái ngủ nhìn thẳng vào tôi, " Sao hôm nay em dậy sớm thế? Chẳng lẽ trời sắp bão sao?", mặt tôi lập tức xuất hiện ba đường hắ tuyến đen sì, tôi vươn tay ra véo hai má anh, " Do ai cứ ngủ là rúc thật sâu vào cổ em, làm em nhột muốn chết.".

Diệp Tử Hạo liền trưng ra vẻ mặt vô tội, mếu máo nói, " Ai bảo nó cứ hấp dẫn anh chứ? Đâu phải anh muốn đâu."

---------------Tôi là bản mặt dày của Diệp đại thiếu, xin chào các bạn---------------

Một lúc lâu sau, tôi và Diệp Tử Hạo ai nấy đều đã chuẩn bị xong cho chuyến đi chơi, vì đây là đi ngày đêm nên lượng đồ khá là nhiều, mỗi đứa một cái túi to thật to mới may ra đựng hết được, còn đâu toàn phân ra hai túi.

"Tiểu Châu, tôi nay em ngủ với ai?", Diệp Tử Hạo quay sang hỏi tôi, tôi nghĩ ngợi một phút rồi mới trả lời anh, " Trai gái lớp em chia ra hai, mỗi nhóm ngủ một phòng, hình như đợt này là em nằm cạnh một đứa con trai."

Diệp Tử Hạo 'ồ' một tiếng rồi hỏi tiếp, " Thằng đó tên là gì?", tôi cũng chả nghi ngờ gì câu hỏi của anh, hết sức hồn nhiên trả lời tiếp, " An Nghê hay sao ý, em ghét cậu ta, một tên đào hoa không biết thương hoa tiếc ngọc, lần này bị phân ngủ cạnh đúng là xui xẻo mà.".

Nào ngờ mặt người nào đó đen lại, ánh mắt biến hoá ngay lập tức, " Không được, em phải sang ngủ với anh!"

Tôi giật mình chốc lát, khó hiểu nhìn anh, " Em đâu phải trẻ lên năm mà cần anh ngủ cũng chứ? Anh đừng có lo.", Diệp Tử Hạo uỷ khuất kêu lên, " Cậu ta cứ thử chạm vào một sợi tóc của em xem, anh lập tức khiến cậu ta không thể đào hoa được nữa!"

"...", có một số người có tính chiếm hữu làm sao nhỉ? À phải rồi, rất rất rất n lần rất ư là cao!

Khi đến trường, anh trai Mạc tốt bụng nhảy ra trước mặt tôi cướp lấy túi trên tay, " Ly Châu, để anh cầm hộ em cho, con gái bé nhỏ như em không nên phải làm những việc này, để anh xử lí hết cho.", xong rồi Mạc Thiên cũng nhanh chóng lấy túi của Diệp Tử Hạo chạy vê phía xe ô tô.

Tôi huých tay hỏi Diệp Tử Hạo, " Anh làm gì anh ta rồi sao? Tự nhiên thánh thiện gớm.", Diệp Tử Hạo vươn tay ra véo má tôi, " Vậy em nghĩ khi anh là hoa có chủ rồi thì mục tiêu sẽ đổi sang ai?", tôi lập tức hiểu ra, hoá ra là cái này để trả ơn à?

Do có việc đột xuất nên giờ lên xe bị hoãn xuống một tiếng, vì vậy, cả lớp tôi và lớp Diệp Tử Hạo quyết định ra ngoài ăn sáng cùng nhau. Gần trường tôi có quán ăn cũng không tệ, bà chủ quán ở đó làm hủ tiếu vô cùng ngon, thế nên bọn tôi liền ra đó ăn.

Anh trai Mạc lại 'tốt bụng' khao hết mọi người, lấy cái ví dày cộp của mình để trả tiền ăn, " Hôm nay tôi mà không khao mọi người thì tôi không có tên Mạc Thiên!", cả bọn sướng lắm, hét ầm ý ủng hộ anh trai Mạc. Tôi cũng chả để ý đến chuyện đó làm gì, mình không phải trả tiền là tốt rồi phải không?

Tôi lấy hai đôi đũa trong giỏ ra, dùng khăn giấy lau cẩn thận rồi đưa cho Diệp Tử Hạo, anh cũng vui vẻ mà nhận lấy, mọi người thấy hành động đó mới cười ồ trêu chọc bọn tôi, " Ê Diệp Tử Hạo, khi nào kết hôn thì gửi thiệp mời đến cho tôi nhé.", người khác tiếp lời, " Phải đó, tôi chắc chắn sẽ chúc phúc cậu thật nhiều, haha..".

Và đương nhiên Diệp Tử Hạo không phản bác lại, nhưng chỉ dùng một câu nói để khuấy đảo tình thế, " Rất cảm ơn ý tốt của hai cậu, khi nào các cậu lấy vợ thì tôi chắc chắn sẽ tham dự.", bỗng nhiên cả lớp im bặt luôn, mọi người ai nấy đều tập trung vào ăn uống, một lời cũng không có.

Về sau tôi mới phát hiện rằng, hai người kia là gay...

"...", đúng là đụng vào Diệp đại thiếu thì mãi mãi chỉ ở thế thua.

Ăn xong, bọn tôi cùng nhau lên xe, và rõ ràng rằng Diệp Tử Hạo ngồi cạnh tôi. Hướng dẫn viên lúc này của chúng tôi là cô Liên Hoa dạy Hoá và thầy Đông Phong dạy Toán.

" Chúng ta sẽ đi tham quan tại khu vực rừng Mai Thảo phía Bắc thành phố, các em khi đi chơi nhớ đi thành đoàn, nếu không bị lạc một mình sẽ rất khó tìm, buổi tối chúng ta có tiệc lửa trại giữa hai lớp, và nhờ ý kiến của Diệp Tử Hạo, hai lớp ta sẽ ngủ cùng nhau để nâng cao tinh thần đoàn kết, cảm ơn Diệp Tử Hạo.", cô Liên Hoa giới thiệu.

Tôi liền quay sang chọc chọc vào khuôn mặt đẹp trai của người nào đó, " Anh xem anh kìa, máu ghen lên đến não rồi, ngủ chung là sao chứ?", Diệp Tử Hạo để yên cho tôi chọc, cái đầu ngoan ngoãn tự vào vai tôi, " Xin đại nhân tha lỗi, kẻ tiểu nhân này rất sợ ma, cần em ngủ bên cạnh.".

"...", ma nó còn sợ anh thì sao mà anh sợ ma được chứ?

Đang đi được nửa đường, mẹ Diệp bỗng gọi điện video cho tôi, hại tôi giật mình tí nữa thì rơi cái điện thoại xuống sàn xe.

Tôi nhấn nút nhận cuộc hỏi, trên màn hình liền hiền ra năm đại biểu: Cha Diệp, mẹ Diệp ở bên trái; cha mẹ Hạ ở bên phải còn ông nội Diệp ngồi giữa cầm máy.

Nhìn thấy tôi, ông nội Diệp phấn khởi nói, " Tiểu Châu, đi chơi vui không cháu? Ông nhớ cháu lắm đó.", tôi còn chưa kịp cảm động rơi nước mắt mẹ đại nhân đã xông vào cắt đứt mạch cảm xúc, " Nhớ con bé làm gì ông? Tử Hạo của ta đâu rồi? Nó có làm sao không?".

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, cay đến nỗi ma mặt tôi không khác gì con khỉ ăn ớt.

Diệp thiếu vốn dĩ đang gục đầu ngủ thì bỗng tỉnh dậy, vui vẻ cướp náy điện thoại trong tay tôi chào hỏi mọi người, " Mẹ Hạ, người nhớ con sao?".

Người mẹ nào đó nhận ra 'con cưng', hai mắt sáng như sao gật đầu lia lịa, " Phải, vốn tối mới gọi điện cho các con nhưng ông nội nhớ hai đứa quá ý mà."

Tiếp đó là điện thoại đến tay mẹ Diệp, " Tử Hạo, con bảo Tiểu Châu mở balo ra, mẹ để sẵn một ít đồ ăn vặt cho hai đứa trong đó, sợ đi đường dài hai đứa đói, có nhiều lắm, cứ ăn dần đi nhé."

Tôi mở balo ngay sau khi mẹ Diệp dứt lời, đúng là trong đó như có cả tủ đồ ăn vặt, có món bánh quy tôi thích nhất chứ! Tôi liền đẩy đầu Diệp Tử Hạo ra để chen vào, " Mẹ Diệp, người là tốt nhất! Con yêu mẹ đến chết mất.".

Diệp Tử Hại bị đẩy ra mới không vui, ngay lập tức bật lại, hại tôi ngã ra sau, chuẩn bị đập đầu vào cửa xe thì lại rơi vào bàn tay êm ái, chưa kịp mở mắt xem mình còn sống không đã có thứ gì mềm mại rơi vào đúng môi tôi, anh ta...anh ta không phải hôn tôi giữa toàn xe đây chứ?

Tôi mở to mắt ra, quả là thấy khuôn mặt đẹp trai của người nào đó đang đắm đuối, điện thoại video vẫn chưa kết thúc, chỉ là bị xoay đi, làm cho cả xe nhìn thấy người kia, Mạc Thiên không đợi mà nhận lây chiếc điện thoại, " Mọi người nhớ cháu không? Mạc Thiên đẹp trai đây nè.".

Ông nội Diệp là người phản ứng đầu tiên, " Cái thằng bé mà hay bị Tử Hạo nó bắt nạt ấy hà? Tiểu Châu bà Tử Hạo đâu rồi? Tự nhiên đi đâu mà đưa điện thoại cho cháu thế?", anh trai Mạc liếc hai người nào đó đang không có hành động đúng đắn, trả lời thành thật, " Họ đang 'ăn' ạ, do không muốn cho mọi người nhìn thấy nên đưa điện thoại cho cháu ấy mà.", cha Hạ cười, " Bọn nó đúng là, có ăn cũng phải ngại, thôi chúng ta tắt máy đây, cháu nhắn lại với Tử Hạo là chăm sóc Tiểu Châu nhé."

Cuộc gọi bị ngắt, Mạc Thiên tự nhiên cầm điện thoại hét to, " Này Diệp Tử Hạo, ở trên xe có bao nhiêu cái miếu hoà thượng, cậu không định ám sát bọn tôi đó chứ?"

Lúc này bạn trẻ Diệp mới buông tôi ra, chẹp miệng còn hơi dính nước miếng, " Hoá ra em vẫn chưa ăn bánh à? Làm anh đói ghê."

Tôi đang nạp lại dưỡng khí nghe mấy lời đó thẹn quá hoá giận, đạp một phát Diệp Tử Hạo lăn ra sàn xe rồi quay phắt đi, anh trai Mạc thấy bạn mình bị ức hiếp, thông cảm đỡ Diệp Tử Hạo dậy, " Cậu nên nhớ ai cũng tiềm ẩn con cọp cái ở bên trong.".

Và ngay sau đó, Mạc Thiên liền bị lũ con gái xé xác...

Xe đã đến địa điểm cắm trại, tôi xách balo đi xuống xe luôn, mặc kệ người nao đó ở trên xe. Thầy Đông Phong bắt chúng tôi xếp thành hai hàng, nam một bên nữ một bên, khổ nỗi tôi đứng ngang với Diệp Tử Hạo, hại tôi cứ bị anh ta chọc chọc như nãy tôi chọc vài mặt anh, " Tiểu Châu, em đừng giận mà, anh đau tim lắm."

Tôi khoanh hai tay, quay đầu ra phía khác, mặc kệ Diệp Tử Hạo cứ nói dai dẳng bên tai, " Hạ Ly Châu, anh xin lỗi, em đừng giận nữa, con lợn giận sẽ không xinh đâu.", tôi liêc xéo anh một phát rồi bỏ đi luôn.

Anh trai Mạc vỗ vai Diệp Tử Hạo, " Cẩn thận không vể sau cậu không được lên giường nữa đâu, mãi mãi là trai tân thì khổ lắm.", Diệp Tử Hạo vẻ mặt lạnh băng cốc đầu người bên cạnh, " Cứ lo mấy cô gà vịt nhà cậu đi, lợn của tôi tôi tự biết cách chăm sóc.", rôi anh cũng đi luôn.

Tôi ra khu cắm trại của lớp tôi bắt đầu dựng lều, khi đóng cọc xuống tôi cố gắng đóng thật mạnh, tưởng tượng ra đó là mặt Diệp Tử Hạo, thô lỗ mà vung mạnh búa, " Đồ đáng ghét, cho anh chết đi, đồ xấu xa, tôi đập cho anh chết."

Bỗng nhiên một tên thần kinh nào đó đừng đằng sau tôi cướp búa trên tay tôi đi, ngăn cản việc trả thù gián tiếp của tôi, " Tiểu Châu, em đập thế thì có mà không rút ra được đâu, lực quá lớn."

Sự tức giận đã lên đến đỉnh đầu, và nó bắt đầu phun trào ra tứ phía, " Anh đi chết đi! Em không muốn nhìn thấy mặt anh, đi càng xa càng tốt! Để em yên!"

Rồi tôi vươn tay ra lấy lại cái búa, chỉ là Diệp Tử Hạo lại không cho tôi cơ hội đó, tôi càng vươn ra anh ta cành để cái búa xa ra, rốt cuộc tôi phải đứng lên, dựa vào cái chiều cao m của mình để với lấy cái búa, " Anh có trả lại đây không?! Em sẽ mách cha mẹ Diệp cho anh nhừ tử!"

Nào ngờ người nào đó cười hà hà, " Tiểu Châu, em thật đáng yêu nha, anh sẽ thưởng cho em."

Tôi dừng lại, nghi ngờ nhìn anh, " Anh thưởng cho em cái gì?", Diệp Tử Hạo hạ cái búa xuống, để tay ra đằng sau giả vờ làm ngơ, " Anh tưởng em giận anh cơ mà, quà này mà em không lấy thì em tiếc ghê lắm."

Tôi bĩu môi bắt đầu ngẫm nghĩ, lấy hay không lấy nhỉ? Anh ta nói không lấy thì sẽ tiếc, có nghĩa đó là món quà có giá trị phải không? Nhưng mà chẳng lẽ bỏ cuộc sớm thế sao? Thế thì có phải người ta sẽ cười vào mặt tôi không? Nhưng mà trong lòng lại muốn món quà đó, thế là thế quái nào chứ?

" Ờ...ừm...em hết giận rồi, anh đưa quà cho em đi.", cuối cùng, người phất cờ trắng đầu tiên vẫn là tôi...

Anh đút tay vào túi quần rồi lấy ra hai chiếc vòng, anh đưa tôi một chiếc, anh đeo một chiếc, quái lạ, chẳng lẽ giở chứng đeo vòng đôi sao? Tôi xem xét cái vòng, đó là được làm bằng đá ngọc thạch màu đen, ở giữa còn có dòng chữ Kitty, tôi cầm lấy tay anh, vòng của anh thì lại có chữ Puppy.

" Anh Tử Hạo, chẳng phải anh gọi em là lợn sao? Tự nhiên đổi thành cún với mèo là thế nào vậy?", tôi khó hiểu hỏi anh. Anh cầm lấy vòng Kitty đeo vào cho tôi, bình thản nói, " Kitty không phải là em mà là An Hạ, còn Puppy là Thiên Ân, chúng ta chỉ giữ hộ thôi.".

Mặt tôi xám xịt lại, " Vòng của người khác anh đưa em đeo làm gì? Mà An Hạ với Thiên Ân là đứa nào hả?", anh bẹo má tôi một cái rất ư là đau, " Về sau em sẽ gặp, bây giờ cứ đeo đi, coi như nhặt được của rơi."

Tôi nhìn cái vòng trên tay, mà thôi nó cũng đẹp mà, nếu đã nhặt được thì phải sử dụng được, coi như cái vòng này là của ta, haha...

Dựng lều đầu đủ xong, do các thầy cop phải họp gấp nên cho học sinh đi xung quang khu vực tham quan, tôi và Diệp Tử Hạo cũng không phải ngoại lệ, bọn tôi tiến vào trong rừng sâu, bắt đầu ngắm xét thiên nhiên.

Rừng ở đây rất đa dạng, có tới hơn các loại cây khác nhau, là nơi tập trung sinh sống của loài thú, đó là điều tôi đọc được trong bản giới thiệu, nhưng mà khi vào đến đây rồi mới phát hiện rằng, thú không có, chỉ thấy toàn cây là cây.

" Anh Tử Hạo, người ta đúng là lừa tình nhau mà, nó có nhiều con vật lắm mà chả thấy cái gì.", anh quay người lại, xoa xoa đầu tôi, " Nghe nói ở đây có một sinh vật huyền bí rất thích xuất hiện vào ban đêm, đầu nó màu đen và toàn thân trắng bệch, và nó vô cùng thích đi lảng vảng ăn thịt những cô bé nhiều thịt như em.".

!

Đó là con nào vậy? Tôi sợ sệt ôm chặt lấy cánh tay của anh, đầu rúc thật sâu vào vòm ngực rộng lớn, " Trong rừng có thú ăn thịt, em không muốn ở đây đâu, em muốn về nhà cơ!", người nào đó vỗ vỗ lưng tôi, " Tiểu Châu, anh sẽ không để ma nó bắt mất em đâu mà lo, em nhiều thịt thế này nó ăn làm sao cho hết chứ?"

=.=

Vậy mà còn nói là sinh vật ăn thịt người chứ, ma nó 'thiện lương', 'tốt bụng' như vậy chắc chắn sẽ không làm điều đó đâu.

Buổi tối, cả hai lớp tôi và Diệp Tử Hạo cùng nhau đốt lửa trại rồi cùng nhau ngồi thành vòng tròn để nói chuyện, gọi là thế nào nhỉ? Để tìm hiểu nhau hơn. Và theo tôi biết, ở lớp, Diệp Tử Hạo là kẻ đại nhân mặt dày bỉ ôi, là kẻ lưu manh xảo trá nhất trong tất cả các kẻ lưu manh.

Ví dụ như lúc nãy, khi anh trai Mạc đề nghị mọi người chơi bài cược tiền, anh quay sang Diệp Tử Hạo, vẻ mặt đầy thách thức, " Thế nào Diệp đại gia, cậu có dám chơi khi 'vợ' cậu đang ở đây không?".

Trong lúc tôi còn đang đỏ mặt xấu hổ, Diệp Tử Hạo mặt tỉnh bơ xoa xoa cằm, " Tôi không muốn ngày đầu tiên cậu đã 'không xu dính túi' đâu.", anh trai Mạc cảm thấy giống bị hạ thấp, tức giận cầm cả ví tiền dày cộp ném ra trước mặt Diệp Tử Hạo, " Tôi cược toàn bộ, để xem thua rồi cậu còn to mồm được không!".

Trò vui chuẩn bị bắt đầu rồi đây...

Diệp Tử Hạo quay sang tôi hỏi, " Tiểu Châu, em có nhân dân tệ không?", tôi vội lấy ví từ trong túi quần ra rồi đưa anh nhân dân tệ. Mạc Thiên thấy thế mới bắt đầu kiêu ngạo, " Sao? Cậu không có tiền hay sao mà phải vay tiền em dâu thế?", bạn trẻ Diệp Không chút dao động,, đưa tờ tiền ra trước mặt, " Đừng lo, không chừng lại có thể bù lại cho cô ấy nhiều hơn.".

Đối phương lập tức im bặt.

Và cuộc chiến giữa thiên tài toán học và thiên tài của mọi thứ bắt đầu.

phút đầu, Mạc Thiên cười nhạt ném ra đôi tứ quý.

phút sau, Mạc Thiên bắt đầu chảy mồ hôi lạnh hạ con Át

phút trôi qua, Diệp Tử Hạo ném đôi , , , , xuống, thản nhiên gom hết tiền về phía mình.

Mạc Thiên mất toàn bộ tiền, đau lòng khóc rống lên, " Cậu có xem tôi là bạn không? Sao có thể không tuỳ thủ đoạn mà hạ lưu tình với tôi như thế!", người nào đó nhún vai đưa tiền vừa kiếm được cho tôi hết, " Tôi có giữ lại cho cậu đồng."

Anh trai Mạc liền goii điện cho mẹ mách tội Diệp Tử Hạo.

" Anh không có sử dụng mánh khoé gì đấy chứ? Rõ ràng lúc đầu em nhìn thấy bài anh đen lắm cơ mà.", tôi chống cằm hỏi anh. Diệp Tử Hạo ngồi đếm tiền, miệng nở nụ cười, " Tiểu Châu, muốn thắng địch thì phải để cho địch toả sáng, sau đó từ từ mà tiêu diệt.".

Tôi không nói gì thêm...

Kế tiếp, cả trường tổ chức trò chơi bắt ma trong rừng, luật lệ là một đội có hai người cùng đi vào rừng, mỗi trạm sẽ có một cây đuốc, bạn phải lấy cây đuốc đó trướ khi ma xuất hiện, nếu mà không lấy kịp thì sẽ được coi là hồn ma, nhận thua cuộc và đi về vạch xuất phát. Theo tôi, đó là cái trò vô cùng nhàm chán khi để cho các thầy cô giáo đóng giả là ma, ngày nào bọn tôi cũng nhìn thấy thấy cô trên lớp rồi, so với ma thật thì còn tệ hơn.

Tôi và Diệp Tử Hạo cùng chung đội, và đương nhiên, cũng là cặp đầu tiên bị đẩy lên đi trước. Chúng tôi chỉ bình thản đi bộ trên đường đá được lắp sẵn, trong rừng có ánh sáng của trăng, có tiếng xào xạc của lá còn thoang thoảng tiếng ve kêu nghe rất êm tai.

Tôi liếc người bên cạnh, thấy mặt anh chả có cảm xúc gì, chỉ cắm đầu mà đi, tôi gảy gảy tay anh, " Này Diệp Tử Hạo, em hỏi anh nhá.", anh gật đầu, tôi bắt đầu nói câu hỏi, " Đố anh biết, cái gì vừa nhiều hình dạng, vừa có màu xanh, rất thích ở những nơi tối tăm?", đáng lẽ câu trả lời phải là trăng, anh lại hết sức hồn nhiên trả lời, " Gỉ mũi sao?"

"..." Tư duy logic của anh n lần tệ!

Đi sâu vào được m, bọn tôi đến vị trí cây đuốc thứ nhất, và điều tôi nhận ra rằng trò chơi này hết sức hết sức biến thái, các thầy cô còn buộc sợi dây thừng ở thân đuốc, đã thế còn thăt nút cơ chứ! Trong khi chờ anh gỡ dây, tôi liếc thoáng thây bóng trắng gần cái cây bên tay phải, nói đua chứ đa là phái yêu thì phải sợ đúng không? Tôi chạy nhanh núp vào người Diệp Tử Hạo, nắm chặt lấy cánh tay anh. Cái bóng đó càng ngày càng đến gần mà Diệp Tử Hạo vẫn bình thản làm việc của mình. Cho tới khi con ma chuẩn bị nhảy ra vồ lấy anh, Diệp Tử Hạo mới lên tiếng, " Thầy Mặc à, nếu thầy đi em sẽ bắt Mạc Thiên viết bài luận cho thầy.", nhanh chóng, thầy Mặc ló đầu ra sau tấm vải trắng, " Em nhớ đấy nhé, tuần sau tôi phải nộp rồi đấy." rồi 'con ma' liền chạy đi luôn.

Lợi dụng! % lợi dụng!

Tôi cầm lấy ngọn đuốc từ tay anh, vẻ mặt không vui nói, " Anh đúng là quân lưu manh mà, dám làm thế để mình thắng trò chơi này.", người nào đó ghé sát tai tôi thủ thỉ, " Tiểu Châu à, đó là lý do thế giới cần sự thông minh mà, đừng lo, IQ em không cao thì cứ để anh lo cho."

IQ cái beep nhà anh ý!

Cuối cùng, tôi và Diệp Tử Hạo đều về đến vạch đích với đầy đủ cây đuốc trên tay, khi mọi người đang bận trầm trồ khen ngợi soái ca thì tôi lại ngược lại, giỏi gì chứ? Hoàn toàn lừa gạt hết! Đầu tiên là bài luận của thầy Mặc, tiếp đó là văn án của cô Liên, xong đó là thư tình của thầy Phong gửi cô Liên Hoa, tạp chí hàng hiệu của cô Tư, còn cả máy bay đồ chơi của thầy hiệu trưởng nữa chứ, tất cả đều bị Diệp Tử Hạo trơ trẽn lợi dụng.

Bạn trẻ Diệp vui vẻ cầm phần thưởng trên tay đi tới đưa cho tôi, " Tiểu Châu, công lao của anh, cho em hết đó."

!

() Tiểu Châu đang nói tục +_+

Sau đấy, Diệp Tử Hạo rủ tôi đi ngắm sao trên ngọn đồi gần địa điểm cắm trại.

Bầu trời ở rừng Mai Thảo nhiều sao vô kể, nó cứ thành mấy đốm li ti phát sáng trên bầu trời đêm, trông rất đẹp mắt.

Diệp Tử Hạo và tôi nằm dài trên bãi cỏ mà đếm sao, " Anh Tử Hạo, anh nghĩ sao kia là sao gì?", tôi chỉ vào ngôi sao bên tay trái, anh nhìn theo hướng tay tôi chỉ, trả lời, " Đó là sao Bắc Đẩu.", giờ tôi chính thức nhận mình là kẻ ngu thiên văn học nhất thế giới này, sao Bắc Đẩu là cái sao gì chứ =_=

Anh xoay người lại, gối đầu lên đùi tôi, nhắm mắt dưỡng thần. Tôi lập tức ngồi bật dật dậy, hai tay ôm lấy mặt anh, " Diệp thiếu gia, anh định dùng đùi em làm gối sao? Thích thì anh đi mà đem Cafe đến đây ý."

Phải nói thật, cái cục mỡ đó làm gối thì sướng vô cùng, thử tưởng tượng ngay khi bạn đặt đầu xuống liền có cảm giác vừa êm vừa mềm mại, đã thế khi mà nó grừ ý, úi giời, hệt giống mát xa, cực phẩm luôn đó chứ.

Bạn trẻ Diệp vẫn không thèm ngóc dậy, vẫn quyết liệt sống chết không rời, " Đùi vợ anh chỉ để cho anh nằm, đây là vật phẩm thuộc quyền sở hữu của anh." =_=

Tôi giật giật mái tóc đen nhánh trước mặt, " Vợ con gì với anh chứ? Ngồi dậy nhanh lên, chân em tê hết cả rồi.", Diệp

Tử Hạo bắt đầu giở tính trẻ con ôm chặt hai chân tôi, " Ứ ừ, đợi đến khi nào em gả cho anh thì anh sẽ tha cho em, nếu không thì còn lâu đi nhá."

Đây là bức ép!

" Diệp Tử Hạo, anh đứng dậy ngay cho em, nếu không em không gả cho anh đâu đấy.", bỗng vi đại thiếu gia lập tức lôi máy điện thoại ra bấm nút kết thúc ghi âm, đã thế còn bật lại nữa, " Diệp Tử Hạo, anh đứng dậy ngay cho em, nếu không em không gả cho anh đâu đấy.", trong khi mặt tôi đang xám ngoách, Diệp Tử Hạo véo má tôi một cái rất ư là đau, " Anh sẽ chờ em ở lễ đường nha vợ yêu."

"...", Đồ Diệp Tử Hạo thối tha, chết dẫm!

Lúc Diệp Tử Hạo vui vẻ kéo tôi đi về chỗ cắm trại, Mạc Thiên cầm ví tiền đến, giữ tay Diệp Tử Hạo đáng thương khóc, " Tử Hạo à, tôi biết làm sao đây? Cậu lấy hết tiền của tôi thì tôi biết ăn gì để sống qua ngày? Cậu rõ là tôi bị dị ứng với đồ ăn kém chất lượng mà."

Nếu đem anh trai Mạc ra làm chuột bạch thí nghiệm thì sẽ thế nào nhỉ? Lúc đó mọi người sẽ biết đâu là hàng thật hàng giả, haha...

Diệp đại nhân vỗ vai Mạc Thiên, lấy trong túi quần tờ nhân dân tệ đưa cho kẻ ăn xin, " Cậu cứ từ từ bán thân mà trả tiền cho tôi."

Mạc thiếu nhìn thấy tiền mắt sáng lên như vớ được vàng, vội cầm lấy rồi ôm chặt Diệp Tử Hạo, " Tôi yêu cậu nhất trần đời, sau này tôi sẽ theo cậu về nhà làm vợ." Diệp Tử Hạo nghe thấy mấy lời đó mới tức giận đá Mạc Thiên một cái ngã lăn ra đất, " Cút, ông đây có vợ nuôi từ bé rồi."

=_=

Lều của chúng tôi hầu như toàn 'đực rựa', không không không có một mống con gái nào khác ngoài tôi ra, tôi lập tức đem vấn đề này đi hỏi Diệp Tử Hạo, anh chỉ nhún vai, " Em biết đấy, nếu có thêm con gái thì chỉ sợ mấy tên kia trỗi dậy bản tính đàn ông thôi."

"...", ồ, hoá ra tôi không được coi là con gái sao?

" Mọi người, tôi mới tải mấy đĩa phim về, muốn xem không?", Hàn Lâm bê cái laptop ra để ở giữa lều.

Trong lều có tôi, Diệp Tử Hạo, Mạc Thiên và anh em Hàn Lâm, Hàn Việt, Lâm anh trai học cùng lớp Diệp Tử Hạo còn Hàn em trai học chung với tôi.

" Phim gì vậy táo nhỏ?", Mạc Thiên trướn người qua ngó vào laptop

Theo như tôi được nghe kể của Diệp Tử Hạo, Hàn Lâm được gọi là táo nhỏ bởi vì anh ta rất thích ăn táo, anh ta ăn mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm, nghe nói Hàn Lâm còn có thể ăn hết quả táo chỉ trong hơn một tiếng đồng hồ!

Hàn Việt quay sang tôi, rồi lại quay sang Diệp Tử Hạo, " Anh Tử Hạo à, anh để Ly Châu một mình là con gái trong này không sợ sao?"

"..." Thiên hạ đệ nhất cuối cùng đã có một người công nhận tôi là con gái.

Bạn trẻ Diệp nhàn nhã dựa đầu vào vai tôi nở nụ cười, " Không sợ, thân thủ của vợ anh vô cùng tốt,

WHAT?

" Em làm thế bao giờ chứ?", tôi khó hiểu hỏi anh, tôi nhớ hồi bé không bao giờ đánh ai cả, chỉ trừ một lần...

" Em nhớ cậu bé tên Nam Phong học cùng với em không? Khi đó em đứng đợi anh ở cổng trường thì cậu ta cầm con gấu bông để tỏ tình với em, nhưng sợ đối diện nên chỉ đứng đằng sau rồi bất ngờ ôm chặt lấy em, lúc đó em nghĩ là trộm nên hoảng sợ cắn tay rồi quay ra đấm câu ta mấy cái xong bỏ chạy luôn. Anh còn nghe nói về sau cậu Nam Phong đó phải ra nước ngoài ở vì sợ gặp lại em."

Mặt tôi liền xám xịt lại, giờ thì tôi nhớ chuyện đó rồi, mà ai biết được cậu ta định tỏ tình chứ? Hồi đó nạn bắt cóc trẻ em xảy ra rất nhiều, cho nên cha mẹ Hạ lúc nào cũng dặn dò tôi cẩn thận, còn nhờ Diệp Tử Hạo ngày nào cũng đi đón tôi cho an toàn. Nam Phong, cậu tỏ tình mà chọn không đúng thời điểm một tí nào cả!

người kia nghe kể chuyện xong thì hai mắt hiện rõ hai chữ: Ngưỡng mộ.

Mạc Thiên, " Không thể ngờ em dâu lại làm thế được, anh trai Mạc vô cùng bội phục em."

Hàn Lâm, " Phải đó, em đúng là có khí chất!"

Hàn Việt, " Tớ cứ tưởng cậu yếu đuối thế nào, vậy mà lại hạ gục được cả một thằng con trai tỏ tình với mình."

"...", Tôi vốn vô cùng yếu đuối mà, đánh Diệp Tử Hạo còn không lại...

Tôi lập tức xua tay, " Thôi thôi chuyện qua rồi, chẳng phải mọi người định xem phim sao?", lời nói của tôi hiệu lực tức thì, " Đúng đó, táo nhỏ, cậu tải phim gì thế?", Mạc Thiên hỏi.

Hàn anh trai quay lại với cái máy tính, mở file trong máy ra, ' Phim A hạng nhất.', Diệp Tử Hạo liền đặt tôi nằm xuống gối, vòng tay qua ôm tôi rồi đắp chăn cẩn thận cho cả hai, " Tiểu Châu à, em đừng xem phim với mấy cậu ta, anh muốn em còn sự trong sáng ngây thơ.", Hàn Lâm thấy vậy mới làm mặt quỷ nhìn Diệp đại nhân, " Cậu lo gì chứ? Cậu không muốn có kinh nghiệm sao?", người nào đó quẳng cho Hàn anh trai một câu, " Ông đây không cần, có khi lại được thực hành sớm hơn các chú."

Cả ba người kia im bặt...

Sáng sớm, tiết trời ở rừng hơi se lạnh, vẫn còn hơi sương đọng lại sau đêm dài, tiếng chim hót cứ nhộn nhịp ở mọi nơi.

Tôi cựa mình, khẽ mở mắt thì đột nhiên phát hiện ra bạn trẻ Diệp đang nhìn chằm chằm ở trước mặt tôi, " Good morning my dear pig.", anh cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều sáng bóng.

Tôi ngồi dậy, nhìn ngang nhìn dọc, không nói nên khi thấy người Mạc Thiên, Hàn Lâm, Hàn Việt đang nằm chồng lên nhau như bó củi khô, cực cực kì buồn cười luôn ý.

" Tối qua ngủ mấy cậu ta cứ lăn đi lăn lại, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em nên để nằm vậy, công nhận bọn họ ngủ rất say, nhất là Hàn Lâm, lúc bê cậu ấy đi chẳng may làm rơi xuống đất, vậy mà vẫn có thể ngủ ngon."

=_=, đương nhiên rôi, vào tay anh thì người nào ngủ chả ngon.

Đúng giờ sáng, 'loa phát thanh Mặc' đi đánh thức tất cả mọi người dậy, và đối với người trong lều tôi là khó nhất, thầy Mặc còn phải hất chậu nước bọn họ mới chịu tỉnh giấc.

Về phần bữa sáng, mỗi lều phải tự chuẩn bị cho mỗi thành viên, và lần này, thiên tài toán học là người nấu. Chỉ trong phút mà năm đĩa bánh mì nướng đẹp mắt được bày ra, Mạc Thiên đắc ý nhìn Diệp Tử Hạo, " Cậu xem, về phần nấu ăn thì tôi ăn đứt cậu rồi.", bạn trẻ Diệp cắt một miếng bánh bỏ vào mồm rồi gật đầu, " Không tệ, mai sau thích hợp để đi làm ô sin."

Anh trai Mạc liền ngồi khóc than, nước mắt chảy thành dòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio