Mấy ngày tiếp theo đó, tôi đều cố gắng tránh mặt Diệp Tử Hạo, bởi lẽ, cứ nhìn thấy khuôn mặt không một góc chết đó, tôi lại tưởng nhớ đến cái vụ việc đó, tuy không phải cô gái đến từ thời nguyên thuỷ mà coi trọng thứ trinh tiết chỉ dành cho chồng nhưng tôi cứ nghĩ mãi, tình cảm giữa tôi và Diệp Tử Hạo chỉ là nhất thời xúc động, cái thứ bồng bột tuổi niên thiếu đó khi lớn lên sẽ đổi thay ra sao? So với nhà tư bản cao lớn cường tráng, tuấn tú yêu nghiệt ấy, tôi đơn giản là cô gái bình thường có tên Hạ Ly Châu, không phải tiêu điểm của mọi người, không có nhan sắc vẹn toàn thông thạo cầm kì thi hoạ, nếu cứ lỡ dại mà trao tình cảm thơ dại như thế, về sau hối hận cả đời biết làm thế nào?
Tôi luôn thấy kì lạ, tại sao Diệp Tử Hạo lại chọn mình trong khi có bao nhiêu người con gái sẵn sàng bỏ tất cả mọi thứ để theo đuổi anh, từ bé đến lớn, cái gì của nhau chúng tôi cũng biết, thậm chí đến cả một ngày đi vệ sinh mấy lần cũng nắm rõ như lòng bàn tay, riêng chỉ có chuyện này, tôi không thể hiểu được.
" Tiểu Châu! Tiểu Châu!" Giọng nói của Diệp Tử Hạo vang lên, đánh gãy suy nghĩ của tôi.
Anh vừa mới từ trường trở về, trên người con đeo nguyên cặp sách chưa hề cởi ra, cả người cứ trẻ con như vậy chạy đến ôm lấy cánh tay tôi, " Tiểu Châu này, anh đố em biết nhé, tần suất ăn thịt của một con chó sói sinh sống trong rừng là gì?"
Tôi nghĩ ngợi một lúc, " Không phải khi nào nó muốn thì nó ăn sao? Miễn là kiếm được con mồi."
Nhà tư bản vỗ tay tràng dài, miệng lí giải nói tiếp, " Đúng vậy, cho nên anh muốn ăn sạch em lúc nào cũng được, chỉ khác với con chó sói đó là con mồi mãi mãi là em, không thể thay đổi."
"..." Đây là cái logic của anh sao?
Kì lạ thay, sau khi câu nói của anh vừa dứt, con sói nào đó hiện nguyên hình, nhào tới ăn sạch tôi thì ngay ngày hôm sau, 'cô bạn gái' của tôi tới thăm. Mặc dù trong lòng cứ có cảm giác nao nao nhưng vẫn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất tương lai vẫn còn được cứu vớt. Khác với tôi, người nào đó nhìn thấy 'cô bạn gái' kia, sắc mặt nhất thời chán nản, rồi anh lủi ra góc nhà, tự kỉ thầm nói với chính mình, " Tiểu đệ, ca ca đây cũng buồn lắm chứ, anh em mình lại phải dăm ba bữa ăn chay một lần rồi, sao mà cái việc 'nhìn người tưởng người' này nó còn khó hơn 'nhìn vật tưởng người' chứ?"
...
Sáng hôm sau, nhà trường có tổ chức đại hội thể thao cho toàn bộ sinh viên nhằm, khụ khụ, khuyến khích các bạn trẻ không nên đâm đầu vào mấy thứ công nghệ tiên tiến mà phải quan tâm hơn tới thể chất bà sức khoẻ của mình. Điều đặc biệt nhất, nhà tư bản bị bắt ép từ phía hội đồng nhà trường phải tham gia một môn thi, làm tấm gương cho các sinh viên khác noi theo, vì câu nói này của thầy hiệu trưởng mà tôi qua qnh suýt nữa đặt vé tàu về thành phố B lánh nạn, có kiểu người nào mà lại đi áp đặt sinh viên như vậy chứ? Muốn ông đây đi thi sao, hừ hừ, đợi khi nào vợ ông làm đội trưởng đội cổ vũ đi!
Nhưng tôi lại cảm thấy dịp này khác đặc biệt, dù sao nhà tư bản sinh lực tràn trề, chạy vòng cũng chả sao nói gì đến cuộc thi đấu nhỏ nhoi này. Chính vì vậy, tôi một mực khuyên nhủ anh nên tham gia trận đấu, dẫu sao cũng không quan trọng giải thưởng, miễn cho vui là được thì hai con ngươi của người nào đó bắn ra tia xấu xa, " Nói vậy có nghĩa em sẽ mặc đồ của hoạt náo viên đi cổ vũ cho anh đúng không?"
" Diệp Tử Hạo, anh chín chắn chút đi, ngoài cái đó ra anh còn nghĩ được gì khác không?", tôi đỏ mặt tức giận quát.
Bạn trẻ Diệp cười ha ha, vặn người xuống gác đầu lên đùi tôi, " Tiểu Châu à, người ta thường nói đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nữa thân dưới, tính gì đến thằng con trai phải ăn chay suốt hơn năm như anh?"
Tôi im lặng đẩy Diệp Tử Hạo ra đứng lên đi về phòng khoá cửa lại, cẩn trọng suy nghĩ xem kiếp trước mình đã gây hoạ gì mà đến kiếp này ông trời trừng phạt như vậy.
Lúc tôi đến trường, cả sân vận động đang nhốn nháo hỗn loạn vì sự có mặt của nam thần khoa Kinh tế - Diệp Tử Hạo, sở hữu khuôn mặt đẹp trai đến giết người ngay từ cái nhìn đầu tiên cộng với thân hình hoàn mỹ đến tuột độ, hình ảnh vị soái ca này đã sớm đi vào, khắc sâu trong tâm trí của các chị em.
Vừa đến cửa sân vận động, tôi liền bắt gặp dáng vẻ bất cần đời quen thuộc nào đó ngồi xổm ngay đó, nhịn không được tiến lên một bước trêu chọc, " Có phải lão nhị của Hàn gia đây không? Người như cậu ngồi đây không sợ hỏng hết hình tượng sao?"
Hàn Việt hất mái tóc nâu bù xù lên, giọng oán ức như vừa bị mất cục vàng vậy, " Mấy người chỉ giỏi ức hiếp tôi thôi, cái gì mà em mà không đón cô ấy anh sẽ treo quần lót của em ra giữa sân trường chứ, này Tiểu Châu, cậu chịu được người như anh ấy tôi cũng bội phục cậu đấy, thật hết chỗ nói."
"..." Cậu nghĩ tôi chưa bảo giờ cảm thây bội phục chính mình sao?
phút sau, trận đấu bóng rổ của nhà tư bản chính thức bắt đầu.
Kết quả cũng không có khó nói lắm, với sự di chuyển nhịp nhàng và tài năng thiên bẩm, nhà tư bản dễ dàng ăn đứt - , khiến đám đông cứ hò reo tung hô, "Diệp Tử Hạo! Diệp Tử Hạo!"
Đứng cách ra khỏi đám đông, Hàn Việt vắt chân lên ghế, vẻ mặt trẻ con lộ rõ sự hối hận khôn nguôi, " Nếu hồi xưa tôi mà không dạy anh ta bắn hột nho vào thùng rác thì đáng lẽ ra người dưới kia đã là tôi rồi, hừ hừ."
Đúng lúc nghỉ giữa hiệp, nhà tư bản cùng các đồng đội về chỗ uống nước, khi đi qua khán đài còn không quên nháy mắt về phía tôi, hại bọn con gái chỗ đó hét lên suýt nữa nổ lỗ tai Hàn Việt, chỉ thiếu cái mang bông nhét vào tai thôi.
Tèn ten ten ten...
Bắt chước với bên nước ngoài, ngôi trường biến thái sẽ chỉ ra hai người một trai một gái ngồi bên cạnh nhau tham gia kiss cam, cho dù không quen nhau thì vẫn không tránh khỏi ánh mắt mong chờ của mọi người. Cho nên tiếng nhạc vừa vang lên, ai ai cũng chảy mồ hôi hột, mong sao không vào mình.
Camera trên màn hình lớn đảo qua đảo lại một hồi, cuối cùng dừng ngay tại dãy ghế số gần ngoài cửa ra vào, ngạc nhiên thay, đó lại là chỗ tôi và Hàn Việt đang ngồi.
Diệp Tử Hạo nhìn hình ảnh được phóng to kia mà suýt nữa rơi chai nước xuống sàn nhà, thằng biến thái nào chỉnh camera thế?! Trong lúc nhà tư bản ngồi rủa từng người trong hội đồng nhà trường thì có sinh viên đứng lên, hô to, " Hôn đi! Hôn đi!", đám đông cũng như vậy mà hùa theo, trên màn hình lớn, thằng biến thái chịu trách nhiệm hình ảnh còn cho thêm mấy cái icon nụ hôn, hại cho người nào đó tức sôi ruột định bay lên phòng chiếu ném tên đó vào bể dung nham.
Hàn Việt bỏ lơ đám đông, quay sang tôi nói thầm, âm lượng chỉ đủ cho hai bọn tôi nghe thấy, " Tiểu Châu, viện phí cậu muốn trả bằng thẻ hay tiền mặt?".
Tôi ngờ ngợi chuẩn bị hiểu ra thì bóng rổ từ phía dưới bay đến, phi đúng vào người Hàn Việt, làm cậu ta nghẻo ra nằm giữa sàn. Tiếp đó, là tiếng kêu của vị phu quân nào đó, " Chết tiệt! Hàn Lâm, cậu ra đây cho tôi, đừng có mà ở đấy làm loạn nữa!"
Ngay sau khi Diệp Tử Hạo dứt lời, trên màn hình lớn lập tức tắt ngúm, vài giây sau hiện ra khuôn mặt đẹp trạ rạng ngời của Hàn Lâm, " Ô, dấm chua nhỏ, lâu lắm không gặp, có nhớ tôi không? Em dâu à, xem ra em đẹp hơn so với lần trước anh gặp em hay sao ý."
Tôi á khẩu ngay chốc lát, người điều khiển màn hình lớn là Hàn Lâm sao?
" Này này, vợ ông không phải để cho chú khen, chú ngứa đòn có phải hay không hả?! Có phải bên trường rỗi hơi nên mới chạy lên đó đúng không? Cứ đợi đi, ông đây cho chú tan xương nát thịt!" Diệp Tử Hạo như hoá điên, nhảy tưng tưng lên chỉ vào màn hình.
=.= Đây mà anh bảo anh không phải bình dấm chua sao? Đã vừa lớn còn bốc mùi nồng nặc.
" Tôi cũng đang nghĩ, có lẽ mình quả là rỗi hơi thật, nhưng mà...này...này, Tử Hạo...cậu đi đâu thế hả?"
Không đợi cho đại thiếu gia kia nói hết, nhà tư bản tức tối đi về phía dãy khán giả, trực tiếp vác tôi như bao tải đi ra ngoài. Cả sân vận động nãy giờ cứ im như tờ, chỉ chú tâm theo dõi vào biểu cảm ghen chưa từng thấy của vị soái ca trong mộng, Hàn Lâm thấy nhà tư bản đi bèn cười trừ, từ trên màn hình lớn nói với mọi người, " Thôi tất cả cứ tiếp tục, Hàn Việt, em nằm đó chờ anh, đừng có chết là được.", xong cũng tắt đi, lẻn xuống dưới nhà trước khi bác bảo vệ lên.
Nơi nào đó ngoài sân vận động...
" Tử Hạo, bỏ em xuống đi, người khác đang nhìn kia kìa.", tôi giãy giụa, cố gắng để nhà tư bản thả mình xuống.
Cục tức vừa rồi vẫn chưa nuốt trôi, Diệp Tử Hạo không cho tôi xuống mà còn giữ chặt hơn, khiến tôi muốn cử động cũng không được, anh cứ thế vác tôi về căn hộ, không thèm quan tâm tới ánh mắt hiếu kì của người đi đường, cắm đầu mà đi.
Về đến căn hộ, nhà tư bản không thả tôi xuống, trực tiếp đá cửa phòng ngủ đi vào, Jack vẫy vẫy cái đuôi định đi theo thì lại bị Diệp Tử Hạo thô bạo đóng sầm cửa lại, hại cậu bé đành phải phủi mông bỏ ra phòng khách nằm ngủ.
Bên trong, nhà tư bản một thân cao lớn vứt tôi lên giường, cả người cũng nhanh chóng trèo lên, áp chặt tôi trên đệm, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm, trên tóc anh còn vương vài ba giọt mồ hôi, cứ tí tách nhỏ xuống vầng trán bé nhỏ của tôi.
Tôi khó khăn mở miệng nói, " Anh thả em ra đi, không phải Hàn Việt có ý gì đâu, chỉ là nhất thời trêu chọc thôi, anh đừng để bụng làm gì. Dậy đi, em làm món cơm rang anh thích, nhé?"
Nhà tư bản hừ hừ hai tiếng, " Giờ này anh còn quan tâm gì đến cơm rang chứ, Tiểu Châu, em nghe cho rõ đây, chỉ cần em động chạm tới thằng nào, cho dù chỉ liếc thôi, anh cũng sẽ lột da thằng đó, em nghe rõ chưa?!"
Tôi đột nhiên phì cười trước dáng vẻ độc và lạ này, cảm thấy có vài phần đáng yêu, " Vậy anh thừa nhận anh đang ghen đi?"
Nhà tư bản nhắm ghiền hai mắt, rồi nói chắc như đinh đóng cột, " Phải, anh đang ghen, là một bình dấm chua di động vừa bốc mùi lại còn nồng nặc, cho nên, em không muốn 'nhiễm mùi' này thì tốt nhất ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
" Vậy đến cả nói chuyện với anh Thần nhà hàng xóm cũng không được sao?"
" Không được! Đứa con trai nào cũng phải cách xa ra hai mét, nếu ở trong lớp thì tốt nhất nó mà tới gần nên giả vờ câm điếc mù loà, còn nữa, mỗi khi hết tiết trên trường phải đừng chờ anh, chết cũng phải chờ, em nghe rõ không?!"
Tôi gật đầu nghe đã hiểu, Diệp Tử Hạo lúc này mới hài lòng buông tôi ra, ngoan ngoãn nằm bên cạnh gối đầu lên tay tôi.
" Tử Hạo, anh không định quay lại trận đấu nữa sao? Dù gì anh cũng là đội trưởng, bỏ dở ở đó không hay đâu.", tôi lay lay nhà tư bản.
Người nào đó vặn mình một cái, đem toàn bộ người tôi áp vào trong ngực, cả mặt chôn vùi sâu vào cổ tôi, tham lam mà hít hà thấy hương thơm, " Bây giờ có quay lại cũng không tập trung thi đấu được, chi bằng ở nhà ôm em ngủ vẫn hơn."
Cánh cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Jack nhanh chân chạy vào nhảy bổ lên giường, chui lủi vào giữa tôi và Diệp Tử Hạo, tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ. Nhà tư bản bị vật thể lạ chiếm chỗ, bắt đầu nổi máu Hoạn Thư cù cù Jack, làm con chó bị nhột, bốn chấn cứ đập lộn xộn, " Mày muốn làm bóng đèn hả? Mơ đi con."
" Nhà tư bản, máu ghen của anh lên tới não rồi, đến cả con chó cũng tính sổ là sao.", tôi xoa xoa đầu Jack, đem tay vươn qua ôm lấy nó.
" Ai bảo vợ anh là em chứ? Chuyện hệ trọng cũng đã giải quyết rồi, chỉ còn thiếu cái mặc váy trắng đi lên lễ đường thôi. Lúc đó cưới em về rồi, anh sẽ nhét em vào trong túi áo, xem thử thằng nào dám đến gần."
"..." Anh đúng là Hoạn Thư version . rồi =.=
Một hôm nào đó, tôi ngồi véo má nhà tư bản, ánh mắt vô cùng hiếu kì nhìn anh, " Diệp Tử Hạo, thẳng thắn được khoan hồng, dối trá em không cho anh ăn cơm, nói nhanh, tại sao anh không chọn người khác mà đi chọn em?"
Diệp Tử Hạo bị véo đau nên nhăn mày, mặt mếu máo, " Đơn giản thôi, anh từng nói với cha mẹ Hạ rằng, con không cần vợ xinh, chỉ cần giống Hạ Ly Châu, con không cần vợ đảm đang, chỉ cần giống Hạ Ly Châu, con cũng chả cần vợ con hiền lành ngoan ngoãn, chỉ cần giống Hạ Ly Châu là được, nếu không tìm được người như em ý thì chính con sẽ cưới Hạ Ly Châu vê nhà."
" Vậy có thể được tính là anh theo đuổi em đúng không?"
Nhà tư bản gật đầu.
" Anh bắt đầu chú ý tới em từ khi nào?"
Anh cười cười, giơ hai ngoan tay thon dài ra, " Lúc đấy em mới có hai tháng tuổi thôi, không biết gì đâu."
Tôi trợn tròn mắt, càng véo má anh mạnh hơn, " Đồ độc ác, đồ xấu xa, anh dám có ý đồ với trẻ sơ sinh sao?"
Diệp Tử Hạo vội vàng biện giải, và lời biện giải hết hết hết sức thuyết phục, " Lúc đó anh mới có tuổi mà, nói chính ra vẫn còn ngây thơ trong sáng tận tâm theo đuổi em."
"..." Ngây thơ, trong sáng, ngây thơ, trong sáng,...
Rất lâu, rất lâu về trước...
Vào ngày đẹp trời cuối thu, tiếng lá xào xạc quanh khắp các vòm cây, hoà cùng tiếng chim non hót véo von chao đi chao lại trên bầu trời gợn mây, ánh nắng dịu nhẹ phản chiếu trên mặt đường, hiện lên bóng dáng nhỏ bé của một đứa trẻ tuổi đang ôm chiếc chăn mỏng màu hồng. Cậu bé có làn da trắng mịn màng, hai cái má bán bao còn hơi ửng hồng, đôi mắt to đen láy sáng ngời cứ một mực nhin chằm chằm vào cục thịt nhỏ trong tay mình, " Bé con, sao anh cứ nhìn chằm chằm anh vậy hả? Có phải thấy ca ca đẹp trai không?"
Cục thịt nhỏ 'ưm' một tiếng rồi chu đôi môi hồng hồng bé tẹo ra, tỏ vẻ đồng tình, con ngươi tròn xinh lấp lánh như mỉm cười cậu bé.
" Tử Hạo, để mẹ bế Tiểu Châu cho, con có thể bế con bé thoải mái lúc con lớn lên mà.", mẹ Diệp dịu dàng đón lấy cục thịt nhỏ từ tay con trai, nhẹ nhàng vén chăn đắp lại cẩn thận cho con bé.
" Mama, Tiểu Ly Châu lớn cũng sẽ rất xinh đẹp phải không? Còn đáng yêu nữa đúng không?" Cậu bé ôm lấy chân mẹ, cố gắng nhảy lên xem cục thịt nhỏ.
" Phải rồi, nếu Tử Hạo thích Tiểu Châu, vậy lớn lên con có thể cưới em về nhà, chăm sóc em đúng không?"
" Đúng, hôm nay cô giáo có dạy con rồi, khi người ta cầu hôn, sẽ mang nhẫn và hoa đến, hoa thì con có thể lo được, còn nhẫn thì mama cho con vay tiền đi mua nhé."
Mẹ Diệp bật cười xoa đầu con trai, " Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi khi nào Tử Hạo lớn rồi, tự kiếm tiền sẽ đi mua nhẫn cho Tiểu Châu."
" Nhưng mà nếu Tiểu Ly Châu không đồng ý thì sao? Nhỡ em có bạn mới, quên con thì sao bây giờ?"
" Vậy thì bây giờ con cứ về nhà ngỏ lời trước với cha mẹ Hạ đi, lúc ấy khéo họ còn bắt con cầu hôn Tiểu Châu ngay ý."
" Được! Vậy chúng ta đi, con sẽ mặc bộ đẹp nhất đến nhà Tiểu Châu, chắc chắn em không thể từ chối con được đâu."