Sáng hôm sau, Băng Thanh đang trên đường đến trường. Cô bước đi thơ thẩn, sống mũi cứ thấy cay cay.Nước mắt cô cứ chực trào ra khi cô nghĩ đến chuyện hôm qua. Cô không ngờ người mà cô xem như là bạn là một người mưu mô, kiêu ngạo như vậy. Đang đi, cô thấy đầu mình choáng váng, cả người cô nặng trĩu, sắp ngã xuống đất.Ngay lúc cô sắp ngã quỵ, một bàn tay đỡ lấy eo cô. Cô lấy tay xoa nhẹ thái dương, ngước lên nhìn người đó, cô mỉm cười:
_Phượng Nhi, Tuyết Vy, sao người ở đây? Cảm ơn hai cậu!
Phượng Nhi mỉm cười, buông tay cô ra rồi đỡ cô đứng dậy, Tuyết Vy nhéo má cô, rồi nói:
_ Đón cậu đến trường chung đó! Hôm nay bọn mình muốn giới thiệu vài người cho cậu. Cậu lại bị đau đầu sao? Có phải lại không ăn đủ bữa? Băng Thanh, cậu nói mau lên!
Nghe hỏi, Băng Thanh mới sực nhớ đúng là mình vẫn chưa ăn gì từ chiều hôm qua. Cô gật nhẹ cái đầu đang đau như búa bổ. Phượng Nhi vừa nhận được câu trả lời của cô, ngay lập tức nắm tay cô kéo đi, đẩy cô vào chiếc xe màu đen bóng gần đó. Băng Thanh ngơ ngác vì trong xe còn có hai người lạ nữa. Một người mặc bộ vest đen, tay để trên vô-lăng, gương mặt anh tuấn. Một người mặc áo sơ mi trắng, chống tay trên thành cửa sổ, đẹp như tranh vẽ.Băng Thanh để ý đây rõ ràng là trang phục của trường cô. Hai người họ thấy cô đột ngột xuất hiện, có chút bất ngờ, đưa mắt nhìn cô rồi lại nhìn nhau. Cô ngượng ngùng vì bị nhìn quá lâu, nên đanh cứng nhắc giơ tay lên chào.Lát sau,Phượng Nhi và Tuyết Vy bước vào. Rất tự nhiên, Tuyết Vy ôm cổ người con trai tay đang để trên vô-lăng, dịu dàng nói:
_Anh đưa bọn em đến hiệu thuốc rồi đi ăn sáng nhé!
Người ấy khẽ nhíu mày,gương mặt lộ vẻ lo lắng.
_Em bị sao à? Đi bác sĩ nhé!_Người ấy xoay người lại, lo lắng hỏi Tuyết Vy.
Tuyết Vy lắc đầu, rồi nói:
_Không phải em. Là Băng Thanh, cậu ấy bị đau đầu do ăn không đủ bữa. À, em quên, đây là Băng Thanh, bạn thân em đã nói với anh đó. Băng Thanh, đây là Hàn Lâm, người yêu mình. Anh ấy đã về nước rồi này.
Nói xong, Tuyết Vy mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng. Băng Thanh bất giác mỉm cười theo cô bạn. Cô gật nhẹ đầu, lịch sự nói:
_Chào anh, rất vui được gặp anh. Tuyết Vy nói nhiều về anh lắm.
_Vậy sao? Thế cô ấy nói những gì?_Hàn Lâm nhìn sang Tuyết Vy, rồi ranh mãnh nói_ Chắc không phải những điều tốt đẹp đâu nhỉ?
_Anh hiểu nó quá đấy.Đúng là một đôi mà._Băng Thanh bật cười khi thấy gương mặt đỏ ửng của Tuyết Vy, rồi quay sang Phượng Nhi, trêu ghẹo_Còn cậu, không giới thiệu Huy Phong với mình sao?
_Anh ấy không ở đây thì làm sao mình giới thiệu với cậu được._Phượng Nhi giận dỗi, xoay mặt đi.
_Thôi mà, chị dâu. Chị đừng giận anh hai em nữa. Tại ba em bắt anh ấy vừa về phải đi tiếp khách chứ anh ấy có muốn xa chị đâu. Lúc ở Mỹ, anh ấy cứ nhìn ảnh của chị không đó_Hàn Lâm nói đỡ cho anh trai của mình.
_Vậy đây là…._Băng Thanh ngạc nhiên nhìn người con trai lạ mặt kia.
_À, xin tự giới thiệu.Tôi là Tử Huy, là anh họ của Huy Phong và Hàn Lâm. Rất vui được gặp các em_ Người con trai tên Tử Huy quay lại, giới thiệu về mình.
Ngay khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt cô, cả hai người cứ có cảm giác gì đó thật khó hiểu. Ba người còn lại không để ý đến điều đó, Phượng Nhi nói tiếp:
_ Anh Tử Huy nhỏ hơn Huy Phong tuổi, Hàn Lâm tuổi. Anh ấy vừa nhập học ở trường mình, học trên bọn mình lớp đó.bg-ssp-{height:px}
Băng Thanh “À” lên tiếng, rồi quay sang nói với Hàn Lâm:
_Hôm nay em làm phiền anh cho em quá giang nhé!
_Không có gì. Em là bạn tốt của vợ và chị dâu tương lai của anh.Đối xử tốt với em một chút, sau này đối với anh là có lợi mà._Hàn Lâm trêu cô, xong lại tiếp lời_Lúc nãy vợ anh bảo anh chở đến hiệu thuốc rồi đi ăn sang.Hôm nay bọn em muốn ăn gì,anh Tử Huy sẽ đãi chúng ta ăn một chầu.
_Nè, em đang chơi anh sao?_Tử Huy ngạc nhiên_Anh chỉ vừa Việt Nam đã bị em đón tiếp thế này à?
_Anh về cùng với anh ấy mà! Thôi, hôm nay để em đãi là được rồi.Xem như là em tặng quà gặp mặt cho anh đi._Băng Thanh bật cười, vui vẻ.
_Thế thì không được. Anh họ à, anh nam tính một chút đi._Phượng Nhi nói_Lần đầu gặp mặt con gái người ta, anh lại để con gái trả tiền à.
Câu nói vô tình của Phượng Nhi trúng tim đen của hai con người vừa mới gặp mặt. Băng Thanh vội vàng cúi mặt xuống, che giấu gương mặt đỏ vì thẹn của mình. Tử Huy vô tình bắt gặp hành động này của cô, anh chợt cảm thấy có cái gì khác lạ trong người mình.Nhìn kỹ thì cô cũng rất đẹp.Một vẻ đẹp giản dị, thanh cao và trong sang.Cô không sử dụng bất cứ mỹ phẩm nào ( sau này anh mới biết cô bị dị ứng với mỹ phẩm) nhưng làn da cô lại trắng hồng, đôi mắt sâu, trong veo, thấp thoáng nỗi buồn. Đôi môi cô đỏ hồng, mềm mại, mái tóc đen dài mượt mà của cô được xõa ra, tung bay nhẹ nhàng. Cô không xịt nước hoa nồng nặc để gây sự chú ý của anh. Cô không cố tỏ ra thùy mị, õng ẹo trước mặt anh và Hàn Lâm. Cô là người thứ ba gặp anh và anh em của anh mà vẫn là chính mình, sau Phượng Nhi và Tuyết Vy. Anh bất giác mỉm cười nhẹ nhàng.
_Anh họ của chồng em rất nam tính nhé! Được rồi, hôm nay anh đãi,mấy em ăn gì cũng được_ Nói rồi, anh xoay người lại, đưa tay lên xem đồng hồ_ Nhanh lên, còn phút thôi đấy.
_ Hai cậu muốn ăn gì? _Phượng Nhi và Tuyết Vy đồng thanh lên tiếng khiến Băng Thanh bật cười.
_Mình không biết. Hai cậu chọn là được rồi._Băng Thanh nhẹ nhàng lên tiếng.
“Haizzz” Lân này, cả hai cô gái cùng thở dài. Chiếc xe lăn bánh, chạy vụt đi.Trên xe, không khí vẫn vui vẻ. Tử Huy nhìn ra cửa kính chiếu hậu nhưng lại nghĩ về nụ cườ của Băng Thanh.Chết thật, anh bị gì thế này? Anh chưa bị thế này bao giờ.
_Băng Thanh, mình nói cho cậu biết. Sau này, ngày nào bọn mình cũng sẽ đón cậu đi học.Sau này, cậu đừng hòng bỏ bữa sáng, bữa trưa, bữa chiều nữa. Bọn mình sẽ giám sát cậu ăn._Phượng Nhi nói với Băng Thanh giọng đầy uy hiếp.
“Hả”. Băng Thanh chỉ kịp nói tiếng đã bắt gặp ngay ánh mắt đằng đằng sát khí đang nhìn mình đành im lặng.
_Cậu đó, ngày nào cũng bỏ bữa. Cậu đối xử với bản thân mình tốt một chút được không? _Tuyết Vy nhẹ nhàng nói, thở dài nhìn cô_Hôm nay cậu lại có chuyện buồn sao?
_Không có gì đâu_ Băng Thanh nói thật nhỏ, tâm trạng thoáng chốc lại trở nên buồn bã.
Phượng Nhi và Tuyết Vy đoán được tâm trạng của cô, nên không hỏi gì về chuyện buồn của cô nữa. Lát nữa, đến trường rồi, họ có thể hỏi bạn bè của cô. Cả hai nhanh chóng hỏi sang chuyện khác.Tử Huy nghe thấy, lòng chợt dậy lên chút lo lắng. “Cô ấy có thể chịu được sao? Nỗi buồn và đói, cô ấy không sợ sao?” Bất chợt, anh lại có cảm giác muốn bảo vệ, chăm sóc cho cô. Anh cũng không biết mình bị sao nữa.
Lát sau, bốn người ăn sang xong. Họ đến trường. Sau khi cả ba đã xuống xe, Hàn Lâm hôn gió Tuyết Vy, nháy mắt một cái rồi lái xe đến công ty.
_Được rồi,tạm biệt mấy em. Anh vào đây._ Ba cô gái gật đầu, nói tạm biệt, vẫy tay tạm biệt anh.Tử Huy vẫy tay lại tạm biệt, rôi một tay đút túi, thong thả bước đi.
Ba cô gái của chúng ta cùng đi một quãng, rồi vẫy tay tạm biệt đi về lớp của mình. Nhưng Băng Thanh vừa vào lớp, cô đã gặp mặt Vũ Trân nhưng không một chút lo sơ, cô bước qua, trên mặt không một tia cảm xúc.