"Tôi hỏi vợ tôi có đau không, còn cô bị gì thì liên quan đến tôi chắc."
Nói xong anh ôm em Tịnh Y tiến lại ghế ngồi để Uyển Đình ôm một cục tức đứng đó dùng đôi mắt cay nghiệt nhìn Tịnh Y.
"Còn đứng đó làm gì sao không về đi." Tịnh Y thấy cô ta cứ đứng đó nhìn cô và Dục Thần mãi mới lên tiếng nhắc nhở.
"Mày dám đuổi tao." Uyển Đình tức đến phát điên chỉ tay thẳng vào mặt Tịnh Y hét lên.
"Đi lẹ dùm cái hay chờ vợ chồng tôi sai người vô lôi đầu cô ra." Dục Thần lên tiếng làm Uyển Đình câm nín, đến anh còn đuổi cô đi thì mặt mủi nào còn ở lại đây nữa.
"Mày chờ đó."
Nói xong cô ta dẫm mạnh chân đi lại ghế lấy túi xách không quên lườm Tịnh Y một cái rồi mới bỏ về.
Bên trong mọi người trong nhà đều giải tán hết chỉ còn cô và Dục Thần ở trên sofa phòng khách Tịnh Y chờm đến quàng tay qua cô anh nhìn mãi rồi lại cười.
"Sao thế." Dục Thần đưa tay chạm nhẹ vào mủi Tịnh Y tay vòng qua em cô nuông chiều nói.
"Em đánh Uyển Đình anh không giận sao."
Lúc này Dục Thần mới biết những hành động của cô nãy giờ là lấy lòng anh sợ anh giận. Dục Thần bật cười thành tiếng đưa tay lên cầm tay Tịnh Y.
"Tại sao lại phải giận? sau này muốn đánh em cứ đánh mạnh vào nhưng đừng làm tổn thương tay anh đau lòng lắm đó."
Dục Thần nằm tay Tịnh Y đưa lên mặt mình xoa xoa. Ôi cái biểu cảm dễ thương này của anh làm Tịnh Y không thể kìm lòng nổi mà hôn vào một anh một cái.
Dục Thần sững người. Gì đây, đây là lần đầu tiên Tịnh Y chủ động hôn anh tuy nụ hôn chỉ trong vài giây nhưng đủ để Dục Thần cảm thấy hạnh phúc anh đưa tay ôm Tịnh Y vào lòng tính nói gì đó thì một giọng nói ngoài cửa truyền vào.
"Dục tổng còn một cuộc họp nữa chưa họp đột nhiên anh bỏ về làm tôi tìm anh cả buổi."
Vĩ Thành ngoài cửa cầm theo sấp hồ sơ chạy vào Tịnh Y thấy anh thì liền rời khỏi vòng tay Dục Thần lấy tay che mặt rồi vụt chạy lên phòng.
Chuyện cô và Dục Thần hẹn hò trong công ty thật ra không ai biết cả hai người họ lúc nãy còn trong tư thế ái mụi làm Tịnh Y ngượng đến đỏ mặt. Vĩ Thành chỉ nhìn được bóng lưng cô cảm thấy người này rất quen nhưng cũng không nghĩ nhiều vì điều đáng sợ bây giờ là người trước mặt anh.
Dục Thần lườm Vĩ Thành một cái làm anh có cảm giác giống như có một dòng điện chạy qua sống lưng mình lạnh chết đi được.
Tịnh Y và anh đang hạnh phúc bên nhau thì cái tên này đến phá đám anh nếu không có Vĩ Thành thì có thể một chút nữa thôi anh đã dụ dỗ Tịnh Y thành công lên giường với mình rồi.
Dục Thần hầm hực đứng dậy lấy áo vest sải chân bước đi lúc đi ngang qua Vĩ Thành còn để lại cho anh một câu khiến anh toát cả mồ hôi.
"Cậu phá hỏng chuyện tốt của tôi tháng này trừ lương."
….................
Đến chiều sau khi họp xong anh ở lại sử lý một số văn kiện để về sợ vợ yêu đang chờ ở nhà mình. Không biết Tịnh Y có nhớ anh không nhỉ trong đầu anh bây giờ toàn là hình bóng của Tịnh Y thôi đúng là con tềnh yêu nó nhập vô rồi thì ai cũng ngu mụi mê mẫn.
"Reng...reng..."
Tiếng chuông điện thoại vang lên nhưng người gọi không phải Tịnh Y mà là quản gia nhà anh. Bình thường quản gia có đời nào gọi anh đâu ắt hẳn trong nhà có chuyện gì rồi.
"Thiếu gia, cô Tịnh Y bị ngã cầu thang vừa đưa đến bệnh viện rồi ạ."
Nghe ông ta nói anh hai chân anh run rẩy không thể đứng lên nổi trong lòng anh dân lên một cảm giác khó tả. Không chờ gì thêm anh lập tức cúp máy chạy thẳng xuống gara lấy xe chạy thục mạng đến bệnh viện mà quản gia vừa gửi địa chỉ qua tin nhắn cho anh.
Chiếc xe của Dục Thần phóng nhanh trên con đường vượt luôn cả đèn đỏ. Anh sợ giấc mơ của mình là sự thật, nó luôn là nổi ám ảnh trong đầu anh từ lúc đó đến bây giờ, mới nãy còn lành lặn đột nhiên lại bị ngã cầu thang trong đầu anh tưởng tượng cảnh Tịnh Y lăn từ trên cầu thang xuống mau tươi ướt đẩm người làm tim anh nhói lên từng đợt.
Dục Thần nhanh như một tia chớp đã đến được bệnh viện anh chạy nhanh đến phòng cấp cứu đúng lúc này bác sĩ vừa bước ra anh hốt hoảng chạy tới nắm chặt hai bả vai bác sĩ lại thở hỗn hển nhìn ông hỏi.
"Vợ tôi sao rồi bác sĩ."
Thấy Dục Thần lo lắng như vậy ông ta chỉ cười rồi vỗ vai anh an ủi không sao.
"Chúc mừng anh là một bé trai."