"Không, cả đời này của tôi chỉ lấy một người duy nhất đó là Tịnh Y."
Thẩm Lệ Quyên câm nín không biết nói gì hơi vì độ cứng đầu của con trai bà đương nhiên bả hiểu rõ hơn ai hết, nói nhẹ anh không nghe vậy thì phải dùng biện pháp mạnh với anh rồi.
"Mẹ cho con một tuần suy nghĩ không thì đừng trách mẹ vô tình."
Thẩm Lệ Quyên đứng dậy ngước mặt hiên ngang nói còn dùng ánh mắt đắc ý nhìn anh như đã chắc chắn bà ta đã nắm đước phần thắng trong tay vậy.
Dục Thần trầm giọng liết mắt lên nhìn Thẩm Lệ Quyên.
"Bà thử đụng đến một cọng tóc của Tịnh Y xem đến lúc đó tôi cho các người biết thế nào là địa ngục."
Các người ở đây ý anh đang ám chỉ của cả người của Thẩm Lệ Quyên và Diệp gia. Dục Thần nói xong thì mặc kệ bà ta bỏ đi lên phòng.
Thẩm Lệ Quyên sau nghe nghe anh nói xong thì rùng mình nhưng cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Chẳng lẽ vì một đứa con gái vô tích sự mà lại đi giết mẹ mình? Đúng, cái đó chỉ là suy nghĩ của Thẩm Lệ Quyên thôi còn Dục Thần chỉ cần ai làm hại đến Tịnh Y thì đừng nghĩ đến việc sống mà hãy mua vàng mã chờ đến ngày xuống gặp satan đi.
....................
"Cạch."
Dục Thần vừa mở cửa vào phòng thì thấy Tịnh Y ngồi co rúm trên giường anh đóng cửa lại nhẹ nhàng đi tới đặt hai tay mình lên bả vai cô.
"Không sao người đã đi rồi."
Lúc này không biết tại sao Tịnh Y vỡ oà hai dòng nước mắt chảy xuống làm Dục Thần hoảng loạn không biết nên làm gì anh ngồi xuống ôm cô để lên đùi mình tựa đầu Tịnh Y vào lòng vỗ về. Cô cũng hơi choáng vì vị trí mình đang ngồi là trên đùi anh nhưng cũng không quan tâm lắm bây giờ đều cô lo lắng nhất đó là sợ Dục Thần sẽ bỏ rơi cô.
"Hic... anh sẽ chia tay với em đúng không."
Tịnh Y vùi mặt vào lồ ng ngực anh nức nở nói. Cuộc nói chuyện của Dục Thần và mẹ anh cô đã nghe thấy được một nữa lúc quản gia đi xuống nhà thì Tịnh Y đã lẻn ra khỏi phòng đứng phía trên nghe được đoạn giữa. Khoảnh khắc đó cô như sụp đổ hoàn toàn cảm giác ngày Thẩm Lệ Quyên đến tìm cô vào năm trước lại ùa về cô tự trách bản thân mình tại sao lại vô dụng như vậy đến cả người mình yêu còn nắm giữ không được nhưng bây giờ khác rồi cho dù trời có sập cô cũng sẽ không rời xa Dục Thần nữa trừ khi anh muốn bỏ cô.
"Nói gì vậy, yêu em còn không hết chia tay cái gì mà chia tay."
Dục Thần kéo cô ngồi thẳng lại, mắt nhìn nhau. Tư thế lúc này của anh và cô càng khiến cho căn phòng này trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết.
Một lúc sau Tịnh Y cứ thế nhìn chằm chằm anh sau đó lấy can đảm cúi xuống áp môi mình lên môi anh, cẩn thận đưa lưỡi lướt lướt trên môi làm Dục Thần sững người ngơ ngác nhìn cô, mặc cho Tịnh Y hành động. Trong lòng anh không người mãn nguyện vì hành động này của Tịnh Y, đúng từ lúc yêu nhau cho đến lúc xa cách nhau tận năm cảm giác này thật khó nói.
Từng giây từng phút trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô lúc này đã đỏ ưng lên trông cực kỳ đáng yêu. Anh vẫn vậy, vẫn ngắm nhìn cô, vẫn để cô quậy phá đôi môi anh.
Trong lòng Tịnh Y bổng có chút hụt hẫng vì từ nãy giờ cô chủ động mà anh vẫn ngồi yên không làm gì cô. Tịnh Y mạnh dạng cạy mở hàm răng anh ra đưa lưỡi mình vào trong khoang miệng anh.
Thấy Tịnh Y kiên quyết chủ động vậy, anh cũng phối hợp nâng gáy cô lên, ôm sát người cô vào mình khiến cho nụ hôn ngày càng sâu hơn. Đầu lưỡi mềm dẻo của cô cộng với lưỡi tham lam của anh cuốn lấy, quấn quýt với nhau. Âm thanh phát ra từ hai chiếc lưỡi điên cuồng cuống lấy nhau, môi này mt môi kia tạo ra những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt. Một hồi lâu, hơi thở hổn hển của cả hai phát ra từ lồ ng ngực. Sau khi buông đôi môi Tịnh Y ra Dục Thần để cho cô có thời gian hít thở thì anh lại không thèm buông tha cô. Anh kéo hai tay của Tịnh Y quàng lên cổ anh mình.
Hai thân thể từ từ áp xuống giường, tuy nhiên Dục Thần vẫn không tha cho cô mặc cho Tịnh Y có ý định chạy trốn anh đưa tay nới lỏng caravat của mình ra sau đó từ từ cởi từng cúc áo của Tịnh Y ra làm cô giật nẩy mình, môi của anh chuyển sang hai gò má tiếp đến là trêu ghẹo vành tai cô từ từ đi xuống cổ cô.
"Bảo bối em chọc phải lửa thì phải tự mình dập tắt chứ. Đừng sợ anh sẽ hết sức nhẹ nhàng làm cho em lên đến tầng mây."