Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

chương 942-2: bão 2: 21+

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Anh chưa từng nghĩ hóa ra sức kiềm chế của mình lại lớn tới vậy. Nhưng như thế không có nghĩa lần nào anh cũng có thể khống chế được bản thân, nhất là dưới thân mình có một người con gái dịu dàng, cái miệng chúm chím, chiếc cằm nhọn, gò má ửng hồng, còn lo lắng run rẩy dưới ánh mắt anh, lại càng toát lên một sức quyến rũ mê người.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, trong bụng cô mang đứa con của anh. Cô như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo của Thượng đế, hoàn hảo tới mức người đàn ông nào nhìn vào cũng đều có suy nghĩ muốn phạm tội, anh chẳng phải ngoại lệ.

"Em... Em muốn..." Diệp Phồn Tinh ngượng chín mặt, hơi nóng hầm hập phả ra, xấu hổ khẽ liếc nhìn anh. Từ góc độ này trông anh càng hấp dẫn lạ thường.

"Em muốn thế nào?" Phó Cảnh Ngộ thấy cô muốn nói gì lại ngập ngừng, anh kìm nén lại sự kích động đã lên dây cung, ngữ khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Diệp Phồn Tinh cắn chặt môi, mặc dù đỏ mặt nhưng vẫn nói hết những gì muốn nói: "Em... muốn xem... cái đó của anh."

Phó Cảnh Ngộ ngẩn ra trong giây lát nhưng nhanh chóng phản ứng lại, thấy mặt cô đỏ từ má cho tới tai anh không nhịn được cười. Diệp Phồn Tinh thấy vậy càng muốn tìm một cái lỗ chui xuống, giơ tay bịt chặt miệng anh: "Không được phép cười em! Em cứ muốn nhìn hàng thật đấy thì sao nào?" Cô tò mò cơ thể của chồng cô thì có gì không đứng đắn đâu? Ít nhất thì về chuyện này cô luôn yêu cầu sự công bằng.

Phó Cảnh Ngộ nhịn cười, kéo tay cô ra, khóe môi vẫn còn thấp thoáng nụ cười, giọng nói thâm trầm mang theo chút gợi cảm đầy mê hoặc: "Em chắc chứ?"

Diệp Phồn Tinh hít sâu, tim đập thình thịch không ngớt, nhưng vẫn gật đầu dứt khoát. Cô muốn xem thật mà.

Phó Cảnh Ngộ nở một nụ cười xấu xa. Anh dướn thẳng người dậy, kéo tay cô, kéo quần lót xuống. Anh mặc quần lót. Thứ đó nằm ngang, đã hoàn toàn thức tỉnh sau màn cọ xát vừa rồi. Sự chủ động của cô càng kích thích dục vọng trong anh. Mặc dù nó được lớp vải bọc bên ngoài nhưng sau khi căng cứng vẫn có thể nhìn rõ từng đường nét tung hoành giữa hai bắp chân. Thậm chí có thể nói chiếc quần đã không còn giam giữ được cảm giác bộc phát muốn thử sức của nó nữa.

Diệp Phồn Tinh bất giác nuốt nước bọt, giơ tay chỉ về phía đó: "Nó... Nó lớn quá..."

Đọc xong nhớ like và bỏ phiếu ủng hộ cho mật vào tháng sau nhé

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio