Lửng mật
Diệp Phồn Tinh hiện tại lo lắng cực kì, mặc dù Thập Thất không nói gì ở trước mặt mình, nhưng trong lòng hẳn sẽ để ý.
Hơn nữa, hôm nay, lúc đi tựa hồ cô ấy cũng không nói lời nào với Ngôn Triết, xem ra giống như là đang tức giận.
Nếu như quả thật là bởi vì mình, Diệp Phồn Tinh thật sự rất áy náy.
Phó Cảnh Ngộ ngẩn người, không nghĩ tới Tô Lâm Hoan lại nói tới chuyện này.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Diệp Phồn Tinh, cô dường như còn cảm thấy chuyện lần trước Thục sự chỉ là hiểu lầm, cho là Nhiếp Vân Tiêu khích bác, căn bản không coi là thật.
Phó Cảnh Ngộ không biết phải nói như thế nào, chuyện Ngôn Triết thích vợ mình cũng không phải do Tô Lâm Hoan tự bịa đặt ra hoàn toàn.
Bất quá Diệp Phồn Tinh không biết chuyện này, anh cũng tình nguyện để cô cả đời không biết.
Tô Lâm Hoan này thật là thối miệng.
Phó Cảnh Ngộ biết Tô Lâm Hoan bây giờ đang ở theo đuổi Ngôn Triết, thậm chí còn muốn gả vào Ngôn gia, hiện tại Ngôn Triết có vị hôn thê, chắc người phụ nữ này lại muốn lấy vợ anh ra làm khiêng mở đường cho cô ta?
Cô ta tưởng anh chết rồi sao?
Diệp Phồn Tinh thấy Phó Cảnh Ngộ đen mặt, không nói lời nào, thương lượng: "Hay anh gọi điện thoại qua đó trước để hỏi thăm tình hình đi?"
Phó Cảnh Ngộ nhìn thấy ánh mắt Diệp Phồn Tinh khẩn cầu mình, cầm điện thoại để gọi cho Ngôn Triết.
Ngôn Triết mới vừa về nhà tắm xong, anh ta nghe máy, hỏi " Sao thế?"
" Về Đến nhà chưa?" Phó Cảnh Ngộ hỏi.
"..." Ngôn Triết dừng một hồi, cười nói: "Sớm đến rồi."
Giờ đã là giờ nào rồi, bây giờ mới hỏi đến mình, bạn với bè!
"Cậu và Thập Thất như thế nào rồi?" Lúc Phó Cảnh Ngộ hỏi, Diệp Phồn Tinh đang ngồi ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí nghe ngóng.
Ngôn Triết nở nụ cười, nhe nhởn hỏi, "Quan tâm đến tôi à?"
"..."
Ngôn Triết nghĩ đến Mộ Thập Thất, trả lời vấn đề của Phó Cảnh Ngộ, " Hình như cô ấy đang giận tôi thì phải."
Ngôn Triết cũng không biết mình đã làm gì chọc giận cô ấy, ngược lại anh ta cũng lười để ý.