Phó Cảnh Ngộ làm hết thảy mọi thứ rất ung dung, giống như ăn thức ăn hộ cô là chuyện đương nhiên vậy.
Phó gia từ nhỏ điều kiện rất tốt, Phó Cảnh Ngộ khi nào mà phải ăn đồ ăn thừa của người khác.
Nhưng mà anh lại không có chút nào ghét bỏ là từ trong bát của Diệp Phồn Tinh gắp lấy.
Diệp Phồn Tinh nhìn lấy anh ăn miếng xương sườn như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác trong lòng phảng phất bị thứ gì vồ lấy một cái, ê ẩm mềm nhũn.
Cô tìm anh giúp, chỉ là hy vọng anh có thể giúp mình nghĩ cách, làm sao cũng không nghĩ tới, anh sẽ trực tiếp ăn hết.
Sự chú ý của Phó Linh Lung như cũ ở trên người Triệu Gia Kỳ, chị nhìn Triệu Gia Kỳ, nói: " Cố Vũ Trạch nhà tôi tuổi tác còn nhỏ, chúng tôi đều không hy vọng nó tìm bạn gái sớm như vậy. Sau này, nhờ cháu cách xa một nó chút đi! Như vậy đối với cháu cũng tốt."
Ngữ khí mặc dù khách khí, nhưng muốn biểu đạt ý tứ, cũng đã hết sức rõ ràng.
Chị cũng không thích Triệu Gia Kỳ trở thành bạn gái của Cố Vũ Trạch.
Cái này Triệu Gia Kỳ nhìn một cái chính là sẽ giải quyết.
Nếu là hai người thật sự yêu nhau, không cẩn thận làm chuyện sai lầm, làm ra "mạng người", đến lúc đó chị chắc phải chịu ấm ức mà nhận Triệu Gia Kỳ này làm con dâu.
Nhưng, Phó Linh Lung làm sao nguyện ý ăn loại thua thiệt này?
Cho nên, trước thời hạn liền đem những thứ này nghĩ xong.
Cho Triệu Gia Kỳ ăn bữa cơm này, thật là tức như ngựa đá.
Lúc tan cuộc, Phó Linh Lung nói: "Nếu không chúng tôi đưa cháu về! Một mình cháu đi về chúng tôi không yên tâm."
"Không... Không cần đâu ạ, cảm ơn chú,dì ạ." Đã bị giáo huấn cả một bữa cơm, Triệu Gia Kỳ hiện tại chỉ có một ý nghĩ: Chính là chạy càng xa càng tốt.
Lại bị giáo huấn nữa, cô ta sẽ phát điên mất.
Đây là cô ta lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi nhân sinh, bắt đầu hoài nghi mình thích Cố Vũ Trạch có phải là lựa chọn chính xác hay không.
Nếu sau này thật sự gả cho Cố Vũ Trạch, có bố chồng, mẹ chồng như vậy, sống chung cả đời, có thể sẽ điên mất?
Ở nhà, cô ta cho tới bây giờ đều là rất tự do, cha mẹ đều cưng chiều cô ta như công chúa, thậm chí chưa bao giờ mắng cô ta cả.
Nhìn lấy cô ta chạy trối chết, Phó Linh Lung không nhịn được giơ giơ lên khóe miệng, chị cũng không tin sau này Triệu Gia Kỳ còn dám trở lại. Tới một lần, chị giáo huấn một lần!
Nhất định giáo huấn đến khi Triệu Gia Kỳ không dám xuất hiện ở bên cạnh Cố Vũ Trạch nữa mới thôi.
Bởi vì Cố Trường Bình trở lại, Phó Linh Lung cũng không có trở về Phó gia.
Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ cũng trở về chỗ ở của mình.
Tắm xong, nằm ở trên giường, Diệp Phồn Tinh nhận được tin nhắn của Triệu Gia Kỳ:
Sữa ơi, ngày hôm nay mình gặp phải chuyện buồn, bạn có thể nói chuyện một chút với mình được không?
Diệp Phồn Tinh dựa vào gối, nhớ tới chuyện của Triệu Gia Kỳ, có thể cảm cảm giác được cảm xúc của Triệu Gia Kỳ lúc này.
Đổi lại ai gặp phải chuyện tối hôm nay chắc cũng sẽ không dễ chịu.
Chẳng qua là, nhìn thấy Triệu Gia Kỳ như vậy, Diệp Phồn Tinh chỉ muốn nói hai chữ:
Đáng đời!
Cô đoán, Triệu Gia Kỳ chắc nghĩ là mình cùng Cố Vũ Trạch ở chỗ đó ăn cơm, mới chạy tới, kết quả, sau khi đi vào thấy được cả một nhà, Cố Vũ Trạch lại chạy rồi, sự tình mới biến thành như vậy.
Nhưng Diệp Phồn Tinh vẫn rep lại
Trò chuyện gì chứ?
Đối với Triệu Gia Kỳ muốn nói ra cái gì, Diệp Phồn Tinh cũng rất tò mò.
Triệu Gia Kỳ gửi một icon khóc
Mình hôm nay rất buồn mà chẳng biết nói với ai, cũng chỉ có thể nói với bạn
Dù sao chuyện mất mặt, cùng bạn bè nói ra, chỉ có thể bị cười vào mặt, hơn nữa cô ta cũng không có cái gì gọi là bạn bè thật sự.
Có thể là bởi vì bị Diệp Phồn Tinh trước kia cự tuyệt, cho nên khoảng thời gian này cô ta luôn theo dõi tài khoản Facebook kia.
(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/(✪ω✪)/
Phiếu của mn đâu hết rồi, bỏ ra để đổi chương mới đi!