Hắn nhìn cô, mãnh liệt bi thương khó mà ức chế: "Lâu như vậy rồi, anh thích em, anh yêu em. Cho dù ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, chơi game, trong đầu cũng chỉ có em, chỉ toàn hình ảnh của em! Anh phải làm thế nào bây giờ? Diệp Phồn Tinh, em nói cho anh biết, em làm sao có thể đối với anh tàn nhẫn như vậy? Em làm sao có thể quên lời hẹn của chúng ta? Em gả cho người khác, em muốn anh sống sao?"
Lúc này trong đầu hắn lại tràn về những kỉ niệm trước đây...
"Cố Vũ Trạch, thầy vào rồi kìa, dậy mau."
"Cố Vũ Trạch, thật ra thì lúc cậu cười nhìn đẹp trai lắm."
"Cố Vũ Trạch, hôm nay mình đọc một quyển sách, nam chính và nữ chính cuối cùng chia tay, cậu nói xem, chúng ta sau này có như vậy không?"
"Cố Vũ Trạch, chờ sau này tốt nghiệp, chúng ta cùng nhau đi du lịch được không?"
Hắn khi đó mặc dù lúc đó thích cô, nhưng, cũng cảm giác mình là Cố Thiếu gia cao cao tại thượng. Cảm thấy con gái trên đời này đều mê mệt hắn hắn.
Nghe Triệu Gia Kỳ nói, cô tránh hắn, không thích hắn, chẳng qua là đóng kịch với hắn, mà hắn cũng hẹn cô hai ba lần, cô đều kiếm có không gặp, hắn vô cùng tức giận!
Coi như là bạn gái của hắn, đã là vinh hạnh của cô rồi, dựa vào cái gì còn dám đối với hắn như vậy?
Hắn muốn chia tay!
Hắn muốn tìm cô gái dịu dàng ưu tú hơn cô...
Nhưng bây giờ, hắn hối hận rồi!
Kiêu ngạo là cái gì, Cố thiếu gia thì sao?
Triệu Gia Kỳ so với Diệp Phồn Tinh sẽ làm hắn vui lòng hơn, hắn tức giận Triệu Gia Kỳ liền một lời thừa thãi cũng không dám nói, như vậy thì thế nào, hắn đã mất Diệp Phồn Tinh thật rồi.
Hiện tại,tên cô cùng tên của Phó Cảnh Ngộ đã trói chặt vào nhau, hắn biết, mình đã không còn cơ hội nữa.
Diệp Phồn Tinh nhìn Cố Vũ Trạch đang hối hận không thôi, cười một tiếng, nói: "Nếu cậu yêu tôi như vậy, vậy thì cả đời đừng yêu người khác nữa, cả đời bảo vệ tôi! Không cầu hồi báo,yêu như vậy mới thật sự là yêu, cậu nói xem?"
"..." Cố Vũ Trạch không dám tin nhìn cô, "em cũng quá đề cao bản thân mình rồi!"
Hắn vốn là đang rất thương tâm, bị cô nói như thế, trong lòng nhất thời tràn đầy tức giận, cô đã thành mợ của hắn, dựa vào cái gì mình phải cả đời độc thân?
Cô là cái thá gì!
Diệp Phồn Tinh nhíu mày, "tôi đã gợi ý, cậu không muốn làm theo, vậy cũng đừng oán tôi. Nhìn cậu như vậy tôi thấy phiền lắm!"
Diệp Phồn Tinh nói xong, cũng không để ý Cố Vũ Trạch phản ứng gì, đi thẳng ra ngoài. Nhìn thấy Tả Dục cùng Lâm Vi còn chờ ở cửa.
Cô cùng Phó Cảnh Ngộ hẹn buổi tối ăn cơm chung, nên về nhà sớm, cũng không có tiếp tục ở nơi này.
Tả Dục cùng Lâm Vi cùng nhau đi vào giảng đường xem Cố Vũ Trạch như thế nào...
Buổi tối, Phó Cảnh Ngộ đi ra ngoài ăn cơm với khách hàng, mang theo Diệp Phồn Tinh cùng đi, Diệp Phồn Tinh ngồi ở bên cạnh yên lặng mà ăn mấy thứ linh tinh,bỗng dưng nhận được ảnh Tả Dục gửi tới, bọn họ đang ở phòng Karaoke, mà Cố Vũ Trạch đang uống rượu.
Tả Dục khó hiểu hỏi, "Diệp Phồn Tinh, cậu nói với Cố Vũ Trạch cái gì?làm Cậu ta biến thành con sâu rượu thế này."
Diệp Phồn Tinh nhếch khóe miệng, "cậu ta thích uống thì mặc kệ cậu ta, tôi quản làm gì."
Cô chẳng cảm giác thái độ của mình với Cố Vũ Trạch có gì không đúng.
Nếu bây giờ đã chia tay, dĩ nhiên là để cho Cố Vũ Trạch càng ghét cô càng tốt.
Trên thực tế Cố Vũ Trạch hôm nay tới tìm cô, cô còn vô cùng khiếp sợ.
Lúc yêu nhau, cũng chưa từng thấy qua bộ dạng không cần tự trọng của hắn như vậy, hiện nay, cô kết hôn rồi, hắn còn tới nói những lời đó.
Cô có thể làm gì được?
Lại không thể hồi đáp hắn thứ gì.
Phản ứng hiện tại của Cố Vũ Trạch, ngược lại chính là phản ứng cô muốn thấy, cô phải làm cho hắn chết tâm hoàn toàn...
Diệp Phồn Tinh rep xong tin nhắn của Tả Dục, ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ, nhìn chằm chằm điện thoại di động của cô.
Anh... Hình như vừa nhìn thấy ảnh Tả Dục vừa gửi cho cô.
Like và bỏ phiếu để đọc chương tiếp theo ngay nào, nói không với đọc chùa!