Chung Tuấn Đồng tắm xong đi ra, Thời Nghi đang ngồi ưên sàn sắp xếp lại hành lý của hẳn. Hắn thấy Thời Nghi lấy ra một túi vitamin vần chưa từng dùng qua.
Chung Tuấn Đồng vô thức cảm thấy căng thẳng, quanh co giải thích: "Em... Em sốt quá, không dùng vitamin được."
Ihời Nghi "À" một tiếng rồi nhét lại vỉ thuốc vào trong túi nhỏ.
Hai người nằm trên giường Thời Nghi lạ giường thường khó ngủ, cũng như bây giờ, anh trằn trọc cựa quậy một hồi, hai mươi phút sau thì ngồi dậy: "Anh ra phòng khách ngủ. Em đang mệt, đừng để anh làm ảnh hưởng em nghi ngơi."
Vừa dứt lời, bên eo anh đã có người nhẹ nhàng ôm lấy, Chung Tuấn Đồng tiến sát đến, dùng cà tay cả chân giữ lấy anh. Thân hình hắn cao lớn, tay chân thon dài, không quá mất sức để ôm hết Thời Nghi gầy gò vào lồng ngực. Hắn cọ cọ má anh, tóc đen lộn xộn, mắt hơi híp tựa như buồn ngủ, dùng một loại ngừ khí bướng binh như ưẻ con mà nói, "Không muổn."
Thời Nghi không nói gì, tùy ý Chung Tuấn Đồng nửa tinh nửa mê vuốt ve cổ cùng lưng mình, lại một đường lưu luyến hướng xuống
Cuối cùng cũng thỏa mãn, đặt tay lên eo Thời Nghi, hô hấp dần đều rồi ngù thiếp đi.
Thời Nghi vẫn không ngủ được.
Anh nhờ ánh trăng sáng mà ngắm nhìn Chung Tuấn Đồng đang say ngủ, đột nhiên nhớ lại, sau lần làm tình đầu tiên của bọn họ, bởi vi kỹ thuật lúc ấy của Chung Tuấn Đồng còn kém, phát huy không được, áo não lăn qua lộn lại không ngủ, nửa đêm còn nhẹ giọng bảo anh, em hơi căng thẳng nên mới như vậy. Thời Nghi là người lớn tuổi hơn, trong lòng cám thấy hắn như vậy rất đáng yêu, ngốc ngốc mà thẳng thắn. Anh ngồi cưỡi lên người đối phương, một lần duy nhất chủ động phóng đãng, dùng tình yêu dịu dàng mà tự mở bàn thân, để mình và chồng có được trải nghiệm vui sướng đêm tân hôn.
Sau đó, Chung Tuấn Đồng mới coi như yên tâm đi ngủ. Thời Nghi cũng ngắm nhìn hắn dưới ánh trăng như bây giờ.
Ánh trăng bạc phủ lên da thịt khiến hắn tựa như bức tượng vừa được tạc xong. Thời Nghi không dám tiếp tục nhìn, trong khoáng khắc, một loại tâm tình kỳ lạ, nửa vui sướng nửa nghẹn ngào đau đớn nhồi đầy lồng ngực anh khiến nó chướng đầy, anh nhất thời hoảng hốt, trong lúc ấy nước mắt đã mông lung, anh nhắm mắt, ngừng thờ một lát rồi mới dám ngắm nhìn viền mặt của đối phương.
Anh chưa bao giờ hy vọng mình có thể với tói Chung Tuấn Đồng, từ lần đầu gặp cậu thiếu niên một mặt lạnh tanh, trên cằm dán băng cá nhân, mặc áo đồng phục màu lam, cho đến sau khi hắn ườ thành một thanh niên tuẩn mỹ mặc âu phục trầm mặc ít lời, anh cũng chưa từng ảo tưởng qua một lần.
Bời vì anh biết rằng không có khả năng, có một số việc cá nằm mơ cũng không thể.
Khi Chung Tuấn Đồng nói muốn kểt hôn cùng anh, thái độ rõ ràng quyết liệt hung hăng, tràn đầy vẻ không cho cãi lại. Một khắc đó, ưái tim Thời Nghi đã như muốn nồ tung rồi. Bị rất nhiều ảo tướng màu hồng cùng pháo hoa lấp đầy, đầy đển độ như muốn tràn ra, đầy đến độ anh căn bản không suy nghĩ qua đã gật đầu đồng ý.
Nứa năm sau khi két hôn cùng Chung Tuấn Đồng là những tháng ngày vui vé nhất ưong cuộc sổng cùa anh, những đoạn kỳ niệm nhỏ ngọt ngào trong khoảng thời gian này, anh đều có thể nói lại rõ ràng thời gian địa điểm cùng cảm xúc của mình lúc ấy, giống như ngày ngày đều ôn lại, ngày ngày đều lấy ra để nếm vị ngọt vậy.
Cuộc sổng của anh có đau khổ, nhưng không thể nói là quá khổ sớ. Anh đầy đù tay chân, thân thể khóe mạnh, cũng có sở thích riêng cùng vài người bạn. Nhưng cũng không thể xem là quá tốt. Tuổi nhỏ mất mẹ, cha tái hôn, mẹ kế cay nghiệt, cha lại dung túng bà ta, em trai em gái từng người cất tiếng khóc chào đời, chiếm hết tình thương vốn anh đã không có bao nhiêu, lại âm thầm bắt anh ngoài học tập vất vả còn phải chăm lo việc nhà, săn sóc các em. Cho tới khi đến tuổi trưởng thành, nguyện vọng thi đại học bị cha anh xé nát, thay vì học chuyên ngành tiếng Trung lại phái tới chuyên ngành kế toán, chi phối cuộc sống đại học của anh.
Chung Tuấn Đồng là tia sáng xuất hiện trong tuổi hai mốt của anh, ánh mắt sáng ngời quyết liệt, dừ dằn nhưng lại chân thành, đến nhanh đi cũng nhanh tựa một cơn gió khiến người khác rối loạn.
Hiện giờ anh vẫn cảm thấy như vậy, bản thân đã ưải qua một khoảng thời gian dài không may mắn, thế nhưng Chung Tuấn Đồng vừa xuất hiện đã mang theo may mắn vào đời anh. Nghĩ như vậy, hai mươi năm kia đều trở nên thật nhẹ nhàng, biển thành một viên hổ phách trong suốt nhó bé, được anh cất giữ vào hộp riêng.
Chung Tuấn Đồng nói hắn sẽ cố gắng để làm tốt hơn, thế nhưng Ihời Nghi càm thấy hắn đã tốt lắm rồi, chí là anh chưa đu tốt mà thôi. Nếu như anh ưu tú hơn, Chung Tuấn Đồng có lẽ cũng sẽ yêu anh. Anh không muốn chi là một người anh trai hiền lành mà còn muốn làm người yêu của Chung Tuấn Đồng, được đắm mình trong lửa ái tình của đối phương.
Đây là ngày thứ tư bọn họ tới London, hiếm có khi mà thấy mặt ừời ló dạng, hình cầu màu vàng nhạt nho nhỏ, tựa như lòng đó trứng chần. Người địa phương cùng du khách dường như đều ra ngoài để tản bộ tắm nắng.
Chung Tuấn Đồng lại không thể nghi ngơi, hắn đã đỡ sốt, chỉ là cuống họng còn hơi đau đau, sáng sớm uống chút thuốc đã ra ngoài làm việc.
Hắn bước ra cứa, còn chưa đến cuối hành lang đã quay đầu nhìn lại, Thời Nghi đứng ớ cửa, thấy hắn quay đầu bèn đưa tay lên vẫy.
Thư ký đứng chờ ở sánh lớn, báo cáo qua lịch trình làm việc, hai người liền đi đến một chi nhánh công ty mới thành lập ớ Anh không lâu để kiểm ưa.
Chung Tuấn Đồng gặp một chút phiền phức cũng không thể tính là phiền phức. Người phụ ưách dẫn bọn họ thăm quan công ty là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, vài lần đưa ra ám chí với Chung Tuấn Đồng, hán thực sự không có cách nào làm như không thấy, chuyện này thực sự ảnh hưởng tới công việc của hắn. Thư ký hiểu ý, nhắc nhở vị mỳ nhân nước ngoài táo bạo đầy phong tình này: "Cô Lily, Chung tiên sinh đã kểt hôn rồi."
Không ngờ mỹ nhân lại thẳng thắn nói vói Chung Tuấn Đồng: "Vì tôi không thấy anh đeo nhẫn cưới, xin lỗi, anh có vẻ rất trẻ, tôi không nghĩ rằng anh đã kết hôn."
Phản ứng đầu tiên của Chung Tuấn Đồng không phải tức giận hay đưa ra lời giải thích mà là ý thức được rằng minh không đeo nhẫn
Không chỉ không đeo, hắn thậm chí còn không mua. Hắn và Ihời Nghi kết hôn rất vội vàng, sau khi hoàn tất các thủ tục, bọn họ còn không thực hiện hết quy ưình cúa một lễ cưới, Thời Nghi nói bọn họ cỏ thể không cần những quy trình rườm rà này, đều có thể gián
Đơn hàng đặt từ nửa năm ưước có lẽ giờ cũng đã bị hủy.
Chung Tuấn Đồng vuốt ngón tay đeo nhẫn của minh, cổ họng nghèn nghẹn, ngay cả hắn còn cảm thấy như vậy, Thời Nghi lại vì vấn đề này mà có bao nhiêu bất an lo lắng đây?
Chồng của anh cả nhẫn cưới cũng không trao cho anh.
Thời Nghi không có việc gì làm, ban ngày đi dạo gần khách sạn một lúc, chơi cùng hai cô bé đáng yêu, buổi trưa dùng bừa ở phòng ăn
Anh ngủ thắng đến hai giờ chiều thì bị tiếng mở cửa đánh thức. Thời Nghi mơ màng xoa xoa mắt, ngồi dậy nhìn về người đang bước tới bên mình: "Tuấn Đồng về rồi à?"
Chung Tuấn Đồng ngồi bên giường, nhìn Thời Nghi vừa tinh ngủ, thân thể vừa tinh mà ý thức cũng như mới tinh táo lại, cảm thấy mọi
Thời Nghi được Chung Tuấn Đồng nắm tay, anh chớp chớp mắt, tầm mắt hẵng còn mờ mịt đã thấy xúc cảm lạnh lẽo nhẵn nhụi của kim
Thời Nghi mở mắt, một chiếc nhẫn bạch kim được đeo vào đốt ngón tay đầu tiên ở ngón đeo nhẫn của anh, chậm rãi đi xuống nhưng lại
Thời Nghi không nhúc nhích, thuận theo mà cúi đầu, nhìn chồng đeo nhẫn cho minh.
Ngón tay cầm nhẫn của Chung Tuấn Đồng bỗng cứng đờ, hầu kết khó khăn lên xuống, chậm rãi tháo chiểc nhẫn đó ra, thấp giọng nói: lại sao?"
"Nó nhỏ quá." Chung Tuấn Đồng nói.
Chiếc nhẫn này không phải tượng trưng cho tỉnh yêu hay ước hẹn, nó là minh chứng cho sự thờ ơ của hắn đối với Thín Nghi. Hắn muốn
họ tựa như mạng nhện vậy, nhìn chằng chịt đan xen nhưng thực chất đầy những lỗ hổng nhỏ.
Tất cả đều vì hắn thờ ơ, vì hắn kiêu căng tự đại.
Hắn bắt đầu chất vấn bản thân, mình có thế đối tốt với Thời Nghi được không? Mình sẽ không làm tổn thương anh ấy nữa chứ?
sác mặt Chung Tuấn Đồng âm trầm, muốn lấy nhẫn từ tay anh ra, hai người tranh chấp, ai cũng không chịu nhường đối phương.
"Không được!"
Thời Nghi khó khăn lớn tiếng nói.
Tranh chấp không đi đến kết quả nào, động tác thô bạo dần dần khiển ngón tay Thời Nghi đỏ lên.
Một mảng đỏ kia khiến Chung Tuấn Đồng chói mắt. Ngây người ra, nhẫn bị Thời Nghi thu lại. Giương mắt nhìn Thời Nghi, viền mắt anh đã sớm đỏ, có loại dáng vẻ đáng thương như sắp tan vỡ.
Thời Nghi lầm bẩm: "Em đã cho anh rồi, sao có thể lấy lại cơ chứ?"
"Em không lấy." Chung Tuấn Đồng đau lòng, nắm lấy cổ tay anh, "Nếu anh muốn thì giữ đi."
Thòi Nghi luôn giấu tâm tình bản thân, cái gì cũng không để lộ ra, không cố chiếm được thứ gì, vậy mà lần này lại ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn: "Cuộc hôn nhân này em cũng được lấy đi, em đã cho anh rồi."
Chung Tuấn Đồng quả thực bị quấn quýt si mê trong ánh mắt đối phương thiêu cháy, không có chút giới hạn nào mà thốt lên: "Anh muốn gì? Những gì anh muốn em đều có thế cho anh!"
không tự lượng sức mình mà nghĩ Chung Tuấn Đồng sẽ yêu anh, bỗng bị dũng khí điên cuồng chiếm lấy cơ thể.
Anh nhanh chóng nói: "Hôn nhân không đủ, làm tình cũng không, cả dịu dàng cũng vậy, anh muốn được yêu, được em yêu thật nhiều."
Tim Chung Tuấn Đồng đập thình thịch, kinh hỉ đến độ nói lắp ba lắp bắp: "Em... Em..."
Đệt! Chuyện quái gì xảy ra với đầu lưỡi hắn vậy! Bình tĩnh lại, nói chuyện cho cẩn thận!
Dũng khí của Thời Nghi bị dùng hết trong chớp mắt, yêu cầu tham lam sau khi bị cự tuyệt khiến anh cảm thấy hoảng sợ, nhưng có thề cổ khống chế cám xúc, binh tình nói: "Anh... Xin lỗi. Đây là vấn đề của riêng anh, anh chưa từng nhận đi rợc nhiều yêu thương... Người yêu quý anh đều rất ít, bây giờ anh lại đặt kỳ vọng vào em, hi vọng em sẽ hiểu anh, sẽ yêu anh... Em, em cứ coi như anh chưa từng nói lời kia được không?"
"Không được!" Chung Tuấn Đồng gấp gáp ngắt lời anh, "Lời đã nói ra sao có thể thu hồi!"
Tay hắn không khống chế được mà vuổt ve loạn xạ ưên cần cồ thon dài của Thời Nghi, cả người hấn nóng lên, thật giống như bị sốt cao không?"
Chung Tuấn Đồng lập tức hôn mạnh Thời Nghi, môi hai người chạm nhau rồi nhanh chóng trở thành quấn quýt liếm mút. Hắn chiếm sạch không khí trong miệng Thời Nghi, đầu lưỡi dùng sức cuốn lấy lưỡi đối phương, như thể muốn ăn luôn vậy.
"Lúc này có thể cám thấy không?" Chung Tuấn Đồng nhẹ chạm vào đôi môi phiếm hồng của Thời Nghi, hơi thở ngọt ngào hòa lẫn vào nhau.
Thời Nghi đó mặt, ngây người như khúc gồ không trả lời.
"Như vậy nghĩa là không." Chung Tuấn Đồng kết luận, "Em sẽ hôn lại một lần."
Hắn nâng cằm anh, tiếp tục hôn xuống.