Tôi theo đuổi Thẩm Chấp tận 4 năm trời cuối cùng cũng được như ý nguyện. Ai cũng cười nhạo nói tôi đúng là thiểm cẩu*, tự mình đưa tới cửa, nhưng tôi cũng chả thèm để ý lắm, bởi vì bọn họ cũng không có được Thẩm Chấp.
(Thiểm cẩu: ý nói một người mặt dày theo đuổi người khác dù biết đối phương không hề thích mình)
Tôi theo đuổi Thẩm Chấp 4 năm, thậm chí còn không sợ thức khuya, bằng mọi giá cố gắng học tập chỉ vì để có thể học cùng một trường đại học với anh. Từ cấp 3 cho tới đại học, tôi đã kiên trì như thế nào chắc ai cũng biết.
Ông trời cũng không phụ lòng người. Không lâu sau khi năm thứ ba đại học khai giảng, mong ước của tôi cũng đã thành sự thật. Thẩm Chấp cuối cùng cũng đồng ý làm bạn trai của tôi.
Hôm đó tôi thật sự rất hạnh phúc, nếu không phải bạn cùng phòng hợp sức giữ tôi lại, chắc là tôi đã phát điên chạy 2 vòng quanh trường rồi. Thu Thu lấy khoai tây chiên bịt miệng tôi lại, ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thép" nhìn tôi đến nỗi sởn cả da gà.
Mặt dày, mặt dày, dày tới độ cái gì muốn có cũng đều có được rồi.
Từ lúc xác nhận quan hệ yêu đương với Thẩm Chấp, mỗi ngày tôi đều rất chăm chỉ. Sáng sớm thì đi mua bữa sáng cho anh, tới lớp tự học thì giành chỗ giúp anh, mỗi ngày đều sẽ thật dịu dàng vây lấy anh.
Thật ra, tôi vẫn biết Thẩm Chấp không thích tôi. Nhưng không sao, miễn là anh đồng ý ở bên cạnh tôi, là tôi đủ mãn nguyện rồi. Bốn năm không đủ thì lâu hơn, chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ thích tôi, tôi vẫn luôn tự an ủi mình như vậy.
Thu Thu nói tôi không có thuốc chữa, mỗi ngày đều sẽ dùng ánh mắt "thương xót người thiểu năng" để nhìn tôi, tôi biết cô ấy không thể nào hiểu được. Vì sao đã biết rõ đối phương không thích mình lại còn cố chấp như vậy.
Thật ra tôi cũng suy nghĩ qua rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Chấp, tôi lại không có cách nào từ bỏ được.
Cứ như vậy, mặt dày theo đuổi tận 4 năm, tôi rốt cuộc cũng "tu thành chính quả". Cho tới hiện tại tôi đã ở bên cạnh Thẩm Chấp được nửa năm, dù rằng anh ấy vẫn y như cũ không thích tôi.