Tôi ở nước ngoài ngây người bốn năm, việc học cũng đã hoàn thành xong, nhưng cũng không có ý định về nước. Mẹ tôi không nhịn được nữa lại bắt đầu thúc giục. Cuối cùng, sau bốn năm rưỡi, tôi quyết định phải quay trở về.
Những năm này, Thẩm Chấp chưa từng từ bỏ. Có đôi khi, anh sẽ đến trường tìm tôi, hoặc sẽ vô tình gặp nhau trên đường ở nơi đất khách quê người. Nhưng mà tôi cũng không có ý định cùng anh bắt đầu lại từ đầu.
Đến sân bay đón tôi lần này cũng là Dụ Chi.
"Hoan nghênh em trở về, Chiêu Nguyệt." Anh vẫn dịu dàng như mọi khi. Anh tặng tôi một bó hồng trắng, tôi lại không nhịn được mà bật cười. Đây là do tôi từng đề cập qua cái gọi là "cảm giác nghi thức".
Tôi nhận lấy, cảm ơn anh. Còn anh thì tự nhiên tiến tới giúp tôi kéo hành lí.
Trên đường ra khỏi sân bay, chúng tôi gặp được Thẩm Chấp.
"Anh đi ra cất hành lí trước." Dụ Chi hiển nhiên là cố ý để cho chúng tôi có không gian riêng để nói chuyện. Thẩm Chấp liền đi đến trước mặt tôi, lần gặp mặt gần đây nhất đã là hai năm trước.
"Em về rồi." Giống như không biết phải nói gì, Thẩm Chấp chỉ có thể thốt lên một câu như vậy.
"Vâng, đã lâu không gặp anh." Tôi mỉm cười, mọi chuyện trong quá khứ giống như cũng không còn quan trọng nữa.
"Hứa Chiêu Nguyệt, thật sự không thể sao?" Thẩm Chấp rõ ràng đã biết được kết quả, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Tôi chỉ gật đầu nhẹ, thích là thật, nhưng tổn thương cũng là thật. Mặc kệ là tôi đối với Thẩm Chấp, hay là Thẩm Chấp đối với tôi, thì những điều đó đều không có cách nào xoá bỏ được.
"Thẩm Chấp, em thay bà cảm ơn anh." Đó là câu nói cuối cùng tôi nói với Thẩm Chấp.
Mùa hè lại tới, chỉ là mùa hè này chỉ có một mình Hứa Chiêu Nguyệt.
- Hoàn chính văn -