*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tới kì nghỉ, tôi liền trở về quê. Quê tôi ở một thị trấn nhỏ "sơn thanh thuỷ tú"*, chỗ này cách xa thành phố ồn ào náo nhiệt, cho nên rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
(Sơn thanh thuỷ tú: có núi xanh sông đẹp)
Chỉ là đôi khi, tôi sẽ nghĩ tới câu hỏi của Thẩm Chấp khi ấy, tôi vì sao lại thích anh?
Tôi biết rõ lúc đầu mình vì sao lại thích anh, nhưng đây là sự hèn mọn mà tôi không thể nói ra, là bí mật mà tôi giấu kín ở nơi sâu nhất trong lòng mình.
"Chiêu Nguyệt được nghỉ rồi à, Dụ Chi vẫn còn chưa về đâu." Hàng rào ở trong sân nhỏ được phủ đầy hoa Tử Đằng, giàn nho phía trên cũng đã sắp chín, còn bà thì đang ngồi trong sân cầm kim khâu may may vá vá.
"Bà ơi, hôm nay bà lại may cái gì vậy ạ?" Tôi đi đến trước mặt bà, ngay lập tức thấy được thứ bà đang may chính là một loại đồ chơi bằng vải hình hổ khi còn nhỏ.**
(**: Hình ảnh minh hoạ bên dưới)
"Bà đang khâu đồ chơi đây, bà biết cháu với Dụ Chi thích chơi cái này nhất." Bà đã lớn tuổi, có nhiều chuyện đã không thể nhớ rõ.
"Chiêu Nguyệt này, con thấy Dụ Chi nhà bà đâu không? Sao nó vẫn chưa tan học vậy?" Bà hơi lo lắng ngước ra ngoài sân quan sát.
"Bà ơi, chắc là Dụ Chi lại ham chơi, chút nữa con sẽ đi gọi anh ấy về." Tôi cười dịu dàng rồi mở miệng nói.
"Được, vậy con giúp bà đi gọi nó về nha." Bà vỗ vỗ tay tôi, rồi lại quay sang may tiếp món đồ chơi kia.
Đến khi về tới nhà thì mẹ tôi đã làm xong cơm, ba tôi cũng đang bận rộn phụ mẹ dọn thức ăn ra bàn.
"Chiêu Nguyệt, tới giờ ăn cơm rồi." Ba thấy tôi thì nhanh chóng gọi tôi lại.
Trên bàn ăn, ba vội vàng gắp thức ăn cho tôi.
"Con đi thăm bà ngoại của thằng bé à?" Tôi ngừng đũa trên tay, ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
"Con nó đang ăn cơm mà, nói chuyện này làm gì?" Ba tôi lập tức lên tiếng hoà hoãn.
"Chiêu Nguyệt."
Tôi cúi đầu, cũng không đáp lại.
"Không phải là mẹ không cho con đi, nhưng Chiêu Nguyệt à, con vẫn còn tương lai của riêng mình." Cuối cùng mẹ cũng chỉ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Tôi đành kìm lại nước mắt, chỉ gật đầu.
Đến mấy ngày cuối của kì nghỉ, tôi lại đến thăm bà. Tinh thần của bà ngày càng sa sút, lúc nào cũng gọi tên "Dụ Chi".
Nhưng mà bà không biết được, Dụ Chi sẽ không bao giờ trở về nữa.
"Chiêu Nguyệt, Dụ Chi nhà bà tại sao mà vẫn chưa về nhà vậy." Bà nhìn tôi với đôi mắt đục ngầu, tôi thấy được nước mắt bà đang rơi.
"Bà à, mấy ngày nữa Dụ Chi sẽ về thôi." Tôi cũng bất lực, chỉ có thể dùng lời này tạm thời an ủi bà.
"Dụ Chi à." Bà chậm rãi ngủ thiếp đi trên ghế, vậy mà trong miệng vẫn còn đang gọi tên Dụ Chi.
Tim tôi giống như bị ai đó bóp nghẹn, liền bỏ chạy ra ngoài thật nhanh.
Trên đường phố của thị trấn, tôi đột nhiên nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
Thẩm Chấp........
Anh một mình đến đây sao? Nhưng tại sao anh lại đến đây?
Tôi nhìn thấy anh đi về phía bên này một cách quen thuộc, theo bản năng của mình tôi liền vội trốn đi.
Tôi giống như bị ma xui quỷ khiến đi theo sau anh, nhìn thấy anh đi đến một ngôi nhà thân quen, đó là nhà của bà.
Anh ngồi lên chiếc ghế mà tôi đã từng ngồi qua, ở bên cạnh chăm sóc bà, lẳng lặng chờ đợi.
Tôi không thể nói rõ cảm xúc của mình lúc này. Nhưng mà trong khoảng khắc ấy, tôi thật sự hốt hoảng, cho là Dụ Chi đã trở về.
Đồ chơi bằng vải hình hổ