Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

chương 19

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày hôm sau, Trì Nghiên đến công ty cả một ngày, Tần Thời Dụ ở nhà xem video của nhóm nhạc nữ cả một ngày.

Từ trong nước đến nước ngoài, từ nhóm nhạc hàng top đến nhóm nhạc tuyến mười tám, Tần Thời Dụ lướt một lượt các video nhảy của bọn họ. Tuy rằng bây giờ chân cô không thể nhảy, nhưng cô vô cùng nhập tâm, thậm chí cảm thấy mình ngày mai là có thể báo danh đi tham gia show sống còn tuyển chọn nhóm nhạc nữ mùa n nào đó, từ đó bắt đầu giấc mộng giới giải trí.

Cuối cùng cô quyết định chọn một bài nhảy nữ nhìn có vẻ đơn giản, mang phong cách theo hướng đáng yêu.

Cô thừa nhận mình không có một chút liên quan nào đến hai từ đáng yêu, nhưng còn cách nào khác đâu, những phong cách nhảy khác cô càng không biết. Gợi cảm thì người khác làm xinh đẹp quyến rũ, cô lại giống như con sâu nhúc nhích. Mạnh mẽ thì người khác làm tràn đầy sức sống, cô lại giống như con ếch bị giật điện.

Vì vậy cô vẫn nên cố gắng đáng yêu một chút, cùng lắm thì… Làm cay mắt Trì Nghiên luôn.

Cô cố gắng như vậy vì thần tượng, không giành được bức tranh đó quả thực là không có thiên lý nữa!!!

Ngày thứ ba, cũng chính là ngày diễn ra triển lãm tranh của Powell, Tần Thời Dụ dậy rất sớm.

Bởi vì đi lại không tiện nên cô dậy sớm, Trì Nghiên cũng bị đánh thức, đỡ cô xuống giường, đỡ cô vào nhà vệ sinh, đợi gần một tiếng ở bên ngoài, Tần Thời Dụ mới gọi anh vào đỡ mình ra.

Trì Nghiên vừa đẩy cửa nhà vệ sinh đã nhìn thấy Tần Thời Dụ đang làm dáng trước gương, dáng vẻ như một giây sau cô sẽ hỏi chiếc gương: “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”

Trì Nghiên dựa vào khung cửa, một tay đút túi, lười biếng nhìn về phía cô, giọng nói còn mang chút khàn khàn buổi sáng sớm: “Đã xong chưa?”

Tần Thời Dụ quay đầu lại, cười tươi nhìn anh.

Trì Nghiên nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

Đúng thật là đi gặp thần tượng, cô sửa soạn tinh xảo đến từng sợi tóc, chiếc váy nhung màu đen tôn lên làn da trắng như tuyết, nụ cười trên mặt yêu kiều động lòng người, ngay cả chân mày cũng ẩn chứa niềm vui không đếm được.

Cô ngẩng đầu, hỏi Trì Nghiên: “Hôm nay em xinh không?”

Thấy mắt cô long lanh nhìn về phía mình, anh đột nhiên cảm thấy hơi bực bội.

Gặp người khác có thể dậy thật sớm để sửa soạn trang điểm, gặp anh thì có thể ngủ thêm năm phút thì nhất định sẽ không dậy sớm hơn, không trang điểm cũng chẳng làm sao.

“Bình thường.”

“Em nhanh lên.”

Trì Nghiên không biết trong lời mình nói ra còn mang chút hờn giận vô cớ, vì vậy Tần Thời Dụ thật sự tưởng rằng anh bất mãn với cô vì chưa tỉnh ngủ.

Cô quay đầu lại cầm lấy một chiếc khuyên tai: “Xong ngay đây, em thay khuyên tai đã, cái này không quá hợp với váy của em…”

Sau khi thay xong khuyên tai, cô vừa ý soi trong gương, sau đó vẫy tay gọi Trì Nghiên lại, đợi anh đỡ mình.

Vào lúc Trì Nghiên đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô muốn gác lên vai mình, Tần Thời Dụ đột nhiên hô lên một tiếng, đẩy tay anh ra: “Đợi đã!”

“Em quên xịt nước hoa rồi!”

Trì Nghiên: …

Mới đầu anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại cảm thấy bất lực, khàn giọng cười cười.

Nếu như là trước đây, anh tuyệt đối không tốt tính như này đâu.

Sau khi Tần Thời Dụ xịt nước hoa xong, Trì Nghiên vòng đến phía sau cô, lẳng lặng hỏi một câu: “Lần này xong rồi chứ?”

Tần Thời Dụ vẫn soi gương, không thèm nhìn anh một cái: “Xong rồi…”

Còn chưa nói dứt lời, cô đã cảm nhận được một lực ở phần eo mình, tiếp đó cả người bỗng lơ lửng.

Cô thầm mắng một tiếng ở trong lòng.

Tên thiếu gia này nghiện ôm rồi sao, rõ ràng cô không còn nghiêm trọng như vậy nữa mà, đi chậm một chút vẫn được…

Trì Nghiên cúi đầu xuống nhìn Tần Thời Dụ ở trong lòng, cười lạnh một tiếng: “Chưa xong cũng không kịp nữa rồi.”

*

Thật ra khi hai người ra khỏi nhà vẫn còn hơn một tiếng nữa mới tới lúc diễn ra triển lãm tranh, chỉ là trên đường bị kẹt xe một lúc, khi đến nơi thì vừa đúng lúc vào hội trường.

Tần Thời Dụ hình như đã quên đi việc mình bị trẹo chân, gấp gáp không chờ được mở cửa xe ra chuẩn bị đi xuống. Trì Nghiên thấy vậy thì xuống xe trước cô một bước, vòng qua phía ghế phụ chắn ở cửa.

“Em định đi thế này?”

Thời tiết hôm nay rất tốt, từng tầng ánh sáng lướt qua ngũ quan của Trì Nghiên, làm đường nét của anh tăng thêm vài phần dịu dàng.

Tần Thời Dụ chống lại: “Em chỉ bị trẹo chân mà thôi, vẫn có thể đi được, chỉ là hơi chậm. Hơn nữa, hôm nay cho dù có phải bò, em cũng phải xem xong triển lãm tranh này…”

Tần Thời Dụ muốn đi xuống xe nhưng lại bị Trì Nghiên dùng một tay chặn lại.

Một tay kia của anh móc điện thoại ra, gõ gõ cái gì đó trên bàn phím, ngoài miệng thì thấp giọng nói với cô: “Đợi đã.”

Tần Thời Dụ không biết anh muốn làm gì, cúi đầu nhìn thời gian, giục anh nhanh một chút.

Vài phút sau, cô nhìn thấy một chàng trai mặc đồng phục nhân viên đi ra từ cửa triển lãm, trên tay đẩy một…. Chiếc xe lăn…

Tần Thời Dụ lập tức có một dự cảm xấu.

“Trì Nghiên, đây không phải là thứ anh… Chuẩn bị đấy chứ? Không đến nỗi vậy mà, em có thể đi…”

Trì Nghiên cười nhạt một tiếng, ung dung nhìn cô: “Em bị trẹo chân vốn đã không nên đến đây, cứ khập khiễng như vậy đi trong đó em không khó chịu sao?”

Âm cuối của anh hơi cất cao, giống như đang cười: “Ngồi xe lăn thoải mái biết bao.”

Tần Thời Dụ còn chưa kịp phản bác lại anh, nhân viên công tác đó đã đi đến trước mặt cô, cúi người chào cô, lễ phép nhiệt tình nói: “Bên này Trì tiên sinh đã đặt riêng phục vụ cho ngài, sau đây sẽ do tôi đưa ngài đi tham quan cả triển lãm, nếu như có bất kỳ điều gì làm ngài không hài lòng, xin cứ việc chỉ ra…”

Anh trai nhân viên công tác này nói gì đó nữa cô nghe không rõ lắm, cả quá trình cô chỉ nhìn gương mặt của anh ta.

Anh đẹp trai này có một gương mặt y hệt minh tinh! Mày kiếm mắt sáng, da màu trắng lạnh, lúc này mặc một bộ đồ màu trắng càng thêm vài phần khí chất trong trẻo.

OMG! Sao đám người săn idol lại để sót một hạt giống tốt thế này, cô nguyện ý là người đầu tiên ủng hộ cho anh ta!

Trì Nghiên đỡ Tần Thời Dụ ngồi lên xe lăn, lại giao xe lăn vào trong tay nhân viên công tác.

Cảm xúc trong mắt anh không rõ ràng, bình tĩnh nói với nhân viên công tác: “Cậu chăm sóc cô ấy cho tốt.”

????

Có nhầm không vậy?

Sao trên người Trì Nghiên lại có mùi của nam phụ thâm tình nhưng lại đau khổ buông tay trong phim truyền hình vậy?

Tần Thời Dụ vẫy tay: “Đợi đã, anh có ý gì, anh ta đẩy em đi xem triển lãm, anh không đi?”

Trì Nghiên lạnh nhạt quét mắt nhìn cô một cái, thấy được niềm vui khó mà giấu được trên mặt cô, anh bỗng chốc có hơi tức giận: “Anh không đi, em vui rồi chứ?”

Tần Thời Dụ vội vàng lắc đầu: “Sao lại thế sao lại thế được, em chỉ cảm thấy vô cùng tiếc nuối, không có cách nào cùng thưởng thức tranh của thần tượng với anh…”

Trì Nghiên đã nhìn thấu chiêu trò của cô, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ một cái, đầu mày chau lại: “Anh còn có việc, khi nào kết thúc lại đến đón em.”

Vẻ mặt Tần Thời Dụ lưu luyến không nỡ đứng nguyên tại chỗ hóa thành hòn vọng phu nhìn Trì Nghiên đi xa, trong lòng lại vui như nở hoa từ sớm.

Tên Trì Nghiên này cũng phóng khoáng thật, không hổ là ông chồng plastic, tìm cho cô một nhân viên công tác có vẻ ngoài đẹp trai không kém gì anh, dẫn cô đi xem triển lãm, không có một chút lo lắng nào về việc Tần Thời Dụ sẽ bị anh đẹp trai này mê hoặc.

Có điều trong lòng Tần Thời Dụ vẫn còn có chừng mực, tuy anh đẹp trai này đẹp trai thật đấy, nhưng trong mắt cô, trai đẹp không quan trọng bằng tiền, vậy nên đối mặt với một người đẹp trai như vậy, cô chắc chắn vẫn sẽ giữ vững trái tim.

Vậy cái đó, trái tim hướng về Nghiên bằng với với trái tim hướng về tiền?

Qua một lúc, đằng sau cô truyền đến tiếng nói dễ nghe của đàn ông: “Cô Tần, chúng ta chuẩn bị vào trong thôi, đợi một lúc nữa phiền cô xuất trình vé…”

!!!

Âm thanh này cũng quá là trêu chọc người ta rồi đúng không, cô có thể thu âm câu vừa nãy lại không, như thế này ai mà giữ nổi chứ, Trì Nghiên thật sự không phải là muốn hại cô sao…

Chiếc xe lăn này cũng không phải là xe lăn mà là xe ngựa của công chúa nhỉ.

Nội tâm Tần Thời Dụ có mê trai như thế nào, ngoài mặt vẫn là một phu nhân nhà giàu cao quý nhã nhặn. Cô khẽ hắng giọng, bình tĩnh nói: “Vất vả cho anh rồi.”

Nghe giải thích cả một đường, Tần Thời Dụ đưa ra một kết luận.

Nhân viên công tác của triển lãm tranh Powell không chỉ phục vụ chu đáo, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp.

Anh đẹp trai này có thể nói ra được bối cảnh, thời gian sáng tác của từng bức tranh của Powell một cách chính xác, cùng với một vài câu chuyện phát sinh trong đó, còn có thể đưa ra một vài lý giải theo góc nhìn cá nhân.

Điều này làm Tần Thời Dụ cũng càng hứng thú hơn, bắt đầu thảo luận về các tác phẩm với anh ta, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi như vậy, không nhắc một chữ nào đến những chủ đề khác.

Tần Thời Dụ được anh ta đẩy đi, hai người đến một chỗ trống giữa hai bức tranh, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“À đúng rồi, nghe nói lần này triển lãm có khách mời đặc biệt gì đó, sẽ được tặng tranh của Powell đúng không?”

“Đúng vậy, chúng tôi tổng cộng có hai vị khách mời đặc biệt, Trì tiên sinh là một trong đó.”

Tần Thời Dụ vui vẻ trong lòng: “Bức tranh đó đợi đến khi kết thúc sẽ đưa cho tôi sao?”

Cô nghĩ ra một cách, đợi một lúc nữa lấy được tranh rồi cô sẽ ôm tranh chạy trước, sau đó giấu tranh đi, như vậy cô sẽ không cần học vũ đạo của nhóm nhạc nữ vì một bức tranh nữa.

“Tranh đã được đưa tới công ty của Trì tiên sinh rồi.”

…?

Tên Trì Nghiên này đúng thật là khôn khéo.

Tần Thời Dụ bực tức, một tay chống trên tay xe lăn, phùng má khóc than.

“Chào cô, xin hỏi có thể phỏng vấn cô một chút không?”

Có một giọng nữ vang lên đằng trước Tần Thời Dụ.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cô gái trẻ, đôi mắt cong cong nhìn về phía mình.

Thấy cô nghi ngờ, cô gái đó móc một thứ đồ như thẻ công tác ra, dùng để chứng minh thân phận của cô ấy: “Đây là thẻ phóng viên của tôi.”

Tần Thời Dụ cũng không nghi ngờ về việc này, chỉ là cô không hiểu, tại sao lại phải phỏng vấn cô?

Cô lễ phép hỏi lại: “Xin hỏi cô muốn phỏng vấn cái gì?”

Phóng viên đó lấy giấy bút ra, giải thích với cô: “Là như thế này, chúng tôi phỏng vấn sẽ không chụp ảnh của cô, chỉ hỏi cô một vài câu hỏi có liên quan đến triển lãm tranh lần này.”

“Được, cô hỏi đi.”

Phóng viên đó ngước mắt lên, tầm mắt rơi trên chân cô, đầy sâu xa mà lên tiếng: “Thưa cô, tôi không có ý mạo phạm, mong cô lượng thứ.”

Sau đó cô ấy tiếp tục hỏi: “Trong cuộc đời của chúng ta ít nhiều cũng sẽ có những lúc vô cùng khó khăn, sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, vậy thì thưa cô, hôm nay cô đến triển lãm tranh của Powell có phải là vì đã từng nhận được sức mạnh chống đỡ cho cô bước ra khỏi bóng tối từ một bức tranh nào đó của anh ấy không?”

Tần Thời Dụ nghe xong đoạn ấy cứ cảm thấy phóng viên này hình như hiểu nhầm chuyện gì đó rồi.

Cô cúi đầu nhìn nhìn chân mình, bỗng nhiên hiểu ra.

Từ khi đi vào, một nhân viên công tác khác thấy cô mặc ít, chu đáo lấy cho cô một tấm chăn mỏng, đắp lên chân cho cô.

Nhìn đúng thật sự rất giống…

Tần Thời Dụ cũng không có bất kỳ ý mạo phạm gì, cô không cảm thấy những người như vậy có gì khác người thường, có điều chỉ là có thêm một chút phiền phức đáng yêu trong cuộc sống mà thôi.

Vậy nên cô cũng chỉ cười nhạt một cái, không gấp gáp giải thích: “Quả thực là như vậy, tôi đã thích tranh của anh ấy từ rất lâu rồi, tranh của anh mang sức sống, cho dù là phong cách ảm đạm một chút, anh ấy cũng sẽ thiết kế một vài chi tiết nhỏ ấm áp, sẽ đem lại cho người ta hy vọng. Hơn nữa anh vẫn luôn giữ vững trái tim ban đầu, không đi theo trào lưu, điều này cũng đem lại cho tôi rất nhiều cảm hứng, có ảnh hưởng tích cực đến cuộc sống và công việc hiện tại của tôi.”

Tần Thời Dụ trả lời câu hỏi rất nghiêm túc, phóng viên đó cũng đang cẩn thận ghi lại câu trả lời của cô.

“Cảm ơn cô đã tiếp nhận phỏng vấn, vậy tôi không làm phiền cô nữa.”

Nói xong câu này, phóng viên đưa cho cô một tấm bưu thiếp, sau đó đi mất.

Cô lật tấm bưu thiếp lên, nhìn thấy một dòng chữ viết trên đó: “Chúc cô bình an vui vẻ, cả đời suôn sẻ.”

Tần Thời Dụ nhìn hàng chữ rồi mỉm cười, đặt nó vào trong túi xách, nghe thấy âm thanh truyền đến từ trên đầu: “Cô Tần, sao cô lại không giải thích?”

Tần Thời Dụ nhún vai: “Tôi sợ cô ấy ngượng.”

“Hơn nữa tôi cũng nói đúng với sự thật mà, Powell quả thực đã có ảnh hưởng lớn với tôi, nếu không tôi cũng không ngồi xe lăn đến xem triển lãm tranh của anh ấy trong khi bị trẹo chân thế này…”

Căn bệnh hễ mở miệng ra là không thể ngừng được của Tần Thời Dụ lại nổi lên, sau khi nói một hồi, cô mới phản ứng lại không cần nói với người lạ quá nhiều chuyện liên quan đến bản thân như vậy.

Vậy nên cô dừng lại, lễ phép cười cười, kết thúc chủ đề nói chuyện này.

Anh đẹp trai đó cũng chỉ cười cười, tự nhiên chuyển chủ đề lên tác phẩm tranh của Powell.

Đúng là EQ rất cao.

Qua một hồi lâu, cuối cùng Tần Thời Dụ cũng dạo xong triển lãm tranh lần này.

Cô vẫn còn lưu luyến bảo nhân viên công tác đẩy mình đến khu nghỉ ngơi, cô ở đó đợi Trì Nghiên đến đón.

Điều là cô bất ngờ là, anh đẹp trai lại vòng ra trước xe lăn, cong môi cười với cô: “Cô Tần, chúng ta có thể thêm Wechat không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio