Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ sau khi làm quan, Hình Phong thường xuyên ra ngoài vào ban đêm, sợ làm ổn đến mẫu thân cho nên cố ý mở một cánh cửa nhỏ ở bên cạnh hậu viện.

Hôm nay Hình Phong cũng đi ra ngoài một chuyến, sau giờ Hợi(1) mới trở về, gã sai vặt để xe ngựa ở bên cạnh cửa trước, lấy chìa khóa mở cửa xong mới quay đầu lại buộc ngựa, một mình Phong cầm đèn lồ ng vào nhà.

(1)Giờ Hợi: 21:00 - 23:00

Cánh cửa “Kẽo kẹt” một tiếng rồi bị đẩy ra, cây lê bên trong đã thành cành khô, hai ngày trước tuyết còn chưa tan hẳn, rơi xuống đầu cành cây giống như một cụm bông trắng.

Trên mặt đất có nước tuyết tan chảy, Hình Phong đi rất chậm, vầng sáng đèn lồ ng vừa chiếu đến bậc thang trong viện, còn chưa kịp cất bước, phía sau vách tường viện bên trái chợt có tiếng động, đập xuống dưới.

Hình Phong sửng sốt, quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện trong sân đối diện có châm ngọn đèn dầu.

Người đã về…

Năm trước mỗi lần nàng cho mình thứ gì đó đều ném sang như vậy, Hình Phong cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, chậm rãi đi tới, đang muốn gỡ cành cây lê ra, thì bụi cây lê trước mặt lại có động tĩnh.

Hình Phong sửng sốt, còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy một người ra khỏi đó, bóng đêm quá tối hắn nhìn không rõ, giơ đèn lồ ng trong tay lên, ánh sáng chiếu lên mặt người đối diện, lại quá quen thuộc.

Hình Phong:...

Khoé mặt Hình Phong giật giật, trong chốc lát sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, nhìn chằm chằm người trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Nếu Bùi đại nhân muốn đến thăm nhà Hình gia ta, cũng không cần phải trèo tường như thế.”

Bùi An không ngờ bên này là một sân cây lê, sau khi nhảy xuống thì đụng phải cành cây, dính một thân tuyết trắng, cả người chật vật.

Chính hắn cũng không phát hiện ra, đứng ở đó bình tĩnh vỗ vỗ tuyết rồi nhìn về phía Hình Phong, mặt mày lộ ra sự không vui: “Từ khi nào viện này của Hình đại nhân lớn đến mức có thể trồng cây ăn quả?”

Sự mỉa mai châm chọc của Bùi An không chỉ một lần. Lúc trước cùng là thí sinh dự thi, mặc dù không có giao tình gì nhưng lúc hai người gặp mặt cũng có lễ nghĩa chu toàn, từ khi nào sự ý địch của hắn với mình bắt đầu, Hình Phong cũng hiểu được.

Nhưng hành vi như vậy của Bùi An lại giống như chiếm được hời lại còn khoe mẽ, người hắn cũng cưới đi rồi, còn gì mà bất bình đến nỗi cần hắn trèo tường lúc nửa đêm để trút cơn ghen trong bụng?

Ngữ khí của Hình Phong cũng không thân thiện: “Bùi đại nhân văn võ song toàn, võ có thể địch thiên hạ, văn có thể làm Trạng Nguyên, tài cao bát đẩu, phẩm đức cao thượng, là hình mẫu thế gian, một thân danh vọng, ở phủ đệ, đương nhiên Hình mỗ kém xa.”

Bùi An nói mấy lời móc mỉa, ai sẽ không. Nếu hắn là một người có phẩm chất đạo đức cao thượng, bây giờ sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Rốt cuộc Bùi An đối diện cũng không lên tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thấy Bùi An trầm mặc, Hình Phong treo mí mắt chờ hắn đáp lại, một lúc lâu sau Bùi An mới mở miệng: “Thật ra cũng phải, làm khó Hình đại nhân là người thứ hai.”

Phàm là người hơi hơi có phong độ thì sẽ không nói những lời làm nhục người bất lợi cho mình như vậy.

Hình Phong tự nhận mình là người có gia giáo, lúc này lại cảm thấy trong lồ ng ngực có một luồng lửa nóng xông lên, khiến hắn suýt nữa không đứng vững.

Thân thể Hình Phong nghiêng nghiêng, bước chân ổn định, bước chân của Bùi An đối diện cũng không ổn định, cất bước đi về phía trước, thân thể không theo kịp đầu óc, nghiêng ngả lảo đảo mới đứng vững, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới trước mặt Hình Phong, cũng không giống nói nhảm giống hắn mà trực tiếp đưa tay đòi đồ: “Ngọc bội.”

Cách càng gần, mùi rượu trên người Bùi An càng rõ rệt.

Hình Phong hít sâu một hơi, cuối cùng hiểu được hành vi thất thường này của Bùi An là vì sao, thì ra là uống quá nhiều, gục ngã, tìm tới hắn chơi trò say rượu.

Ngày ngọc bội trở về kinh thành, hắn đã tìm tới Bùi An nhưng đều bị từ chối, thứ quan trọng như vậy cũng không thể nhờ người khác đưa giúp được.

Bây giờ thì ngược lại, tự bản thân nhớ tới.

Theo hắn biết, trước tới nay Bùi An không bao giờ uống rượu, say thành như thế này là chuyện rất hiếm có, tuy nói mùi rượu này thật sự làm cho người ta chán ghét nhưng Hình Phong cũng không thể thả hắn ra ngoài vào lúc này.

Trong viện đối diện không có tiếng động, hơn phân nửa là đang trên đường tới, Hình Phong xoay người nói: “Ở trong phòng, nếu Bùi đại nhân không chê hàn xá(2) thô sơ thì bước vào lấy.”

(2)Từ dùng để chỉ chỗ ở của mình (khiêm tốn).

Hình Phong cầm đèn đi vào trong viện, cũng mặc kệ Bùi An, một lát sau nghe được tiếng bước chân đi theo ở phía sau thì không khỏi thở dài một hơi, ngọn đèn trong tay dịch về phía sau.

Việc tân đế dời đô, hắn không có cảm xúc gì cả, hôm nay thì có rồi, chỉ mong đi Giang Lăng sớm, để được thanh tịnh.

Mấy người Vân Nương đi bằng cửa phía tây lặng lẽ rời khỏi phủ, lại từ cửa trước Hình gia vòng đến hậu viện, Bùi An nhảy chỉ tốn một hơi, Vân Nương vòng qua vòng lại phải tốn hai ba khắc.

Đến khi đến cửa hậu viện, cửa lớn mở rộng, gã sai vặt đã cầm đèn đứng chờ ở đó từ sớm.

“Tam tiểu thư đến rồi.” Gã sai vặt kia đã đi theo Hình Phong từ nhỏ, tất nhiên quen thuộc với Vân Nương, cũng quen gọi nàng như vậy.

Đi trong gió lạnh một vòng, Vân Nương không cảm thấy lạnh mà chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, sốt ruột hỏi: “Hình đại nhân dậy rồi sao?”

“Chủ tử đi ra ngoài một chuyến, trở về thì gặp Bùi đại nhân, Tam tiểu thư yên tâm, biết Bùi đại nhân uống rượu cho nên chủ tử không để cho ngài ấy đi loạn, hai người đang ở trong phòng sưởi ấm…”

Vân Nương không tin lời này lắm, Bùi An sưởi ấm với ai thì cũng không sưởi ấm với Hình Phong.

Sợ Bùi An say rượu làm bậy sẽ xấu hổ, Vân Nương xoay người cầm lấy cây đèn từ tay Thanh Ngọc, để hai người chờ ở cửa, một mình đi vào.

Quả thật sân Hình gia không lớn bằng phủ Quốc công, thậm chí còn hơi chật chội, nhưng sân nhỏ có chỗ tốt của sân nhỏ, trước cửa có thắp một ngọn đèn, ánh sáng chiếu xuống soi lên phiến đá xanh ngoài cửa, hoa cỏ được trồng hai bên khoanh tròn vầng sáng kia vào bên trong, vừa yên tĩnh vừa ấm áp.

Hình Phong đi ra ngoài từ buổi chiều, không trở về, trong phòng cũng không để lại gã sai vặt, sau khi vào phòng thì thắp hai ngọn đèn trước, gọi Bùi An ngồi xuống trước lò sưởi, sau đó mở nắp lò sưởi.

Trên bếp lò có đặt một ấm trà, bên trong có nước, được lửa đun nóng, nhanh chóng sôi “ục ục” lên.

Hình Phong dùng ánh mắt thăm dò nhìn Bùi An một cái, bình tĩnh hỏi: “Muốn uống trà không?”

Bùi An không đáp chỉ gật đầu.

Hình Phong đứng dậy đi lấy lá trà và chén trà, nước vừa sôi, trước tiên rửa sạch ấm tử sa(3) và chén trà sau đó bỏ lá trà vào trong ấm tử sa, rót nước sôi vào, hơi nóng bốc lên, lá trà nổi lên mặt nước, hắn lại đậy nắp lại, không muốn ấm thứ nhất, đổ nước ra, lấy ấm thứ hai rót đầy cho Bùi An.

(3)Ấm đất sét Nghi Hưng, còn được gọi là ấm tử sa dùng chỉ dòng ấm gốm, cụ thể là ấm pha trà được làm từ đất sét tím Nghi Hưng. Phong cách truyền thống thường được sử dụng để pha trà này có nguồn gốc từ Trung Quốc, có từ thế kỷ 15 và được làm từ đất sét sản xuất gần Nghi Hưng ở tỉnh Giang Tô, miền đông Trung Quốc

Động tác uyển chuyển trôi chảy, vừa nhìn là biết đã làm không ít lần, Bùi An chủ động hỏi: “Hình đại nhân thích uống trà thô?”

“Trà thô bớt việc.”

Thật ra điểm này lại giống như mình, nhưng cũng không có gì lạ cả, có thể cùng thích một cô nương thì sở thích giống nhau cũng dễ hiểu.

Bùi An nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, nóng quá lại đặt xuống.

Mối quan hệ giữa hai người không nhiều lắm, đại khái thứ duy nhất có liên quan là Vân Nương, nhưng cũng chính vì vậy mà hai người nhìn nhau thấy ghét.

Im lặng một hồi, thật sự không còn lời nào để nói, Hình Phong mới lấy ngọc bội khỏi ngực ra đưa cho Bùi An: “Đa tạ sự coi trọng của Bùi đại nhân lúc trước, nhịn đau thứ mình yêu thích ban miếng ngọc bội này, bây giờ hạ quan trả lại, từ nay về sau không còn liên quan.”

Những gì Hình Phong nói là lời nói trong lòng, hắn nên lấy ngọc bội này về sớm đi, mình cam đoan sẽ không nhìn thêm lần nào nữa.

Sau khi rời khỏi Tương Châu, hắn cầm miếng ngọc bội này, đi đến đâu cũng bị người khác gọi một tiếng “cô gia”, mà hắn cần phải giải thích cho rõ ràng: “Ta không phải cô gia của mọi người, phu quân của Tam tiểu thư Vương gia là phủ Quốc công Bùi gia, tên Bùi An.”

Giải thích mấy lần, không ít người hỏi hắn: “Vậy xin hỏi tên tuổi của các hạ?”

Để không phí lời, Hình Phong lập tức thay đổi giải thích, tự báo tên tuổi: “Ta không phải cô gia mọi người, ta là Hình Phong của Viện Hàn Lâm.”

Nhưng hắn nói như vậy vẫn có người nghi ngờ: “Đại thiếu gia của Hình gia, tên một chữ “Phong”, đó không phải là cô gia sao?”

Hình Phong không muốn bày tỏ nỗi đau của mình, nhưng hết lần này đến lần khác cứ bị người ta lôi ra, cứa vào tim gan, về sau hắn hoàn toàn chết lặng, thậm chí tự chọc vào nỗi đau ấy: “Ta không phải cô gia mọi người, ta là cô gia cũ, Hình Phong.”

Sau chuyến đi này, hầu như mọi người đều biết về mối quan hệ giữa họ.

Hắn khó mà không hoài nghi ý đồ ban đầu của Bùi An, rốt cuộc là vì công chúa Minh Dương hay là muốn nhân cơ hội trả thù mình.

Nếu là cái sau, hắn đã làm được.

Khối ngọc bội này ở lại chỗ mình, hoàn toàn trở thành củ khoai lang nóng bỏng tay, đời này cũng không muốn cầm trên tay nữa.

Bây giờ mình trả lại cho hắn, chỉ cầu hắn đừng dây dưa nữa.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bùi An hoàn toàn không biết những cái loanh quanh lòng vòng trong lòng Hình Phong, khom người nhận lấy, tín vật định ước mất mà tìm lại được, rốt cuộc trong lòng cũng yên tâm, buộc nó trên thắt lưng một lần nữa, hiếm khi khen ngợi một câu: “Hình đại nhân cũng không tệ, ta biết không nhìn lầm người mà.”

Hình Phong nhịn xuống cảm xúc xúc động ở mắt.

Không cần phải vậy.

“Hẳn là Minh Dương đã đi tìm ngươi, ngươi không đồng ý với nàng?”

Đột nhiên Bùi An nghiêm túc nói một câu như thế, động tác tay Hình Phong đang cầm ấm trà hơi dừng lại, ngẩng đầu bất ngờ nhìn về hắn.

Lửa vừa được đốt lên, sắc mặt Bùi An còn đỏ hơn vừa rồi, nhưng hình như con ngươi không mơ màng như lúc trước nữa, lại liếc mắt nhìn đai lưng xiêu vẹo vẹo vẹo của hắn, trong chốc lát Hình Phong cũng không đoán ra, hắn say rượu, rốt cuộc là say tới mức nào.

Hình Phong gật đầu: “Coi như vậy đi.”

Bùi An lại nói: “Bản quan cho rằng ngươi sẽ cầu tình thay nàng.”

Bùi An nói lời này, ít nhất cũng chứng minh hắn tỉnh táo một nửa, còn chỉ kết luận hắn tỉnh một nửa là bởi vì nếu hắn tỉnh táo, nhất định không hỏi mình những câu như vậy.

Hình Phong nhìn Bùi An, hỏi ngược lại: “Ta cầu, Bùi đại nhân có thể đồng ý?”

“Công chúa Minh Dương, Triệu Nguyệt Linh, quả thật không thể sống.” Trà nguội đi một chút, Bùi An bưng lên lần nữa, uống hai ngụm vào cổ họng: “Nhưng Hình phu nhân thì có thể.”

Hình Phong cười lạnh một tiếng, cười thành tiếng, ngược lại rất giống điều hắn và Minh Dương đoán.

Vòng đi vòng lại lại đưa hắn quay lại lúc đầu.

Hình Phong không ra tay giúp đỡ, không thành thân với nàng, sẽ chặt đứt hạnh phúc của Minh Dương.

Nếu hắn không cưới nàng thì Minh Dương sẽ chết.

Khi nào hắn có bản lĩnh như vậy, chỉ cần một suy nghĩ trong đầu là có thể mang lại hạnh phúc cho người ta, còn có thể cứu tính mạng người ta?

Thấy biểu cảm của Hình Phong như thế, ngược lại Bùi An lại khó hiểu: “Vì sao tối nay Hình đại nhân lại đến hoàng lăng?” Hôm nay ngày đầu thất(4) của Minh Dương.

(4)Ngày thứ 7 sau cái chết của một người

Hình Phong không trả lời, trong ánh mắt như dại ra vài giây, sau đó cầm ấm tử sa, rót cho Bùi An thêm một chén trà nóng, thờ ơ cười: “Hạ quan với nàng, có bội phục, có đồng tình, có lẽ cũng có vài phần tình bạn, duy nhất chỉ không có tình yêu.”

Tia sáng ở ngoài phòng truyền vào, ánh sáng dừng lại trước gót chân Bùi An, vẫn không nhúc nhích.

Bỗng nhiên Bùi An hỏi: “Hận không?”

Hình Phong khó hiểu: “Ý gì?”

“Nếu lúc trước không phải Minh Dương lấy an nguy của Vân Nương uy hiếp ngươi, có khi lúc này ngươi đang ở bên cạnh người mình thích, trong lòng không hận sao?”

Chỉ có hắn và Minh Dương biết, Hình Phong không nghĩ tới Bùi An cũng biết chuyện, nếu Bùi An đã hỏi thì mình cũng thành thật gật đầu nói: “Từng hận.”

Than lửa chiếu đến, đôi mắt Hình Phong cũng bị bịt kín bởi một lớp ửng đỏ, hắn khẽ nhếch khóe miệng một chút, vẻ mặt thê lương: “Chỉ là sau này mới hiểu được, không trách được người khác, ngay cả lòng tin có thể bảo vệ được người yêu mà mình cũng không có, chỉ một câu đã uy hiếp đến tình cảm, nói gì đến chuyện bên nhau cả đời.” Dừng một chút, Hình Phong nói tiếp: “Ta biết, nếu là Bùi An ngươi, nhất định sẽ không buông tay.”

Vị chua đắng lan tràn trên đầu lưỡi, hắn nuốt cổ họng, nhẹ nhõm nói: “Vân Nương, nàng yêu ngươi.”

Người nàng yêu là Bùi An, người dám yêu dám hận, có gan cho nàng tất cả mọi thứ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio