Phó sứ phủ Lâm An?
Vương Nhị thiếu gia sửng sốt, thiên tử dời đô, thần tử nên đi đều đi rồi, nhanh như vậy mà Lâm An đã thành lập phó sứ rồi sao? Phó sứ tìm một người nhàn rỗi như hắn có chuyện gì? Hắn không coi trọng, nằm nghiêng đầu trên ghế nhấp một ngụm trà rồi mới hỏi: “Ai vậy?”
Vừa dứt lời, một tiếng nói hùng hậu bên ngoài truyền vào: “Nhị thiếu gia.”
Giọng nói này hóa thành tro hắn cũng nhận ra.
Tần các lão.
Lúc nhỏ, tất cả thiếu gia của Vương gia đều bị Vương lão phu nhân đưa đến phủ Tần các lão để học tập, Vương nhị thiếu gia cũng trong số đó, bởi vì tính tình bướng bỉnh, hồn không ở trong lớp nên thường xuyên bị phạt, không phải chép sách mà là đứng ở trước giảng đường, trước mặt mọi người học thuộc lòng.
Có thể nói đó là khoảng thời gian hắc ám trong cuộc đời hắn, cũng may sau này Tần các lão đột ngột từ quan, không dạy học nữa, giải tán học sinh trong lớp về Kiến Khang quy ẩn, cuối cùng hắn mới được giải thoát.
Nhưng sự sợ hãi với Tần các lão đã khắc vào trong xương cốt, cách nhiều năm, nghe được giọng nói này cũng làm lưng hắn ớn lạnh.
Sự sợ hãi này còn sâu sắc hơn Vương lão phu nhân trong phủ, đại gia và đại phu nhân, bởi vì có một khoảng cách như vậy, lòng mang theo tôn kính cho nên càng khắc sâu.
Nhị thiếu gia đứng dậy khỏi ghế ngay tức khắc, nước trà trong chén trà văng lên mu bàn tay cũng mặc kệ, lau qua loa trên người một cái rồi vội vàng chạy ra ngoài chào đón, cung kính hành lễ với Tần các lão: “Sao thầy lại tới đây?”
Đường đường là một đời đại nho, phó sứ Lâm An, nhân tài không được trọng dụng, dù sao cũng phải đến Giang Lăng với tân đế chứ, phong làm Tể tướng cũng không ngoa
Tần các lão không lên tiếng, nhìn thoáng qua hắn từ trên xuống dưới, thật sự nghĩ không ra tại sao Bùi An lại coi trọng một cái chày gỗ như vậy.
Lúc trước là Triệu Viêm, tuy cũng không đàng hoàng nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ đáng khen, vả lại cũng không phải hắn không muốn đọc sách mà là có khúc mắc, tự nguyện từ bỏ, khi khúc mắc cởi bỏ, đó là tài năng đế vương.
Vương nhị thiếu gia này là loại người gì, mình cũng coi như là biết rõ gốc rễ, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày đi theo một đám ăn chơi trác táng ở thành Lâm An, ăn chơi đàng điếm, trộm gà trộm chó.
Tần các lão nhìn thoáng qua rồi dời mắt ngay, nói thẳng: “Bùi đại nhân có lệnh, nhị thiếu gia có dũng có mưu, lập tức phong làm phán quan(1) Lâm An, phụ tá giúp đỡ, ngày mai đi phủ nha báo cáo.”
(1)Phán quan (chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết)
Nhị thiếu gia:...
Nhị thiếu gia cho rằng mình nghe lầm, nhìn thoáng qua gã sai vặt trái phải, biểu cảm trên mặt cũng y chang hắn, không có khả năng: “Thầy, có phải nhầm lẫn gì không? Nhà ta có ba vị thiếu gia, ta là đứa thứ hai….”
“Không sai, là ngươi, Vương Kính Chi.” Hắn thì ngược lại hy vọng đây là nhầm lẫn, Tần các lão đưa tin xong thì xoay người đi ra ngoài.
“Thầy, ta mấy cân mấy lạng, người biết rõ nhất mà, muốn ta làm quan không phải muốn lấy tính mạng của dân chúng thành Lâm An ta ra nói giỡn sao…” Thấy Tần các lão không để ý, nhị thiếu gia tiến lên chặn đường: “Thầy, Bùi đại nhân ở đâu, ta đi tìm ngài ấy giải thích cho rõ ràng…”
“Giải thích điều gì? Không phải Bùi đại nhân nói nhị thiếu gia say rượu nói thật, trong lòng mang bách tính, thề muốn làm điều gì đó cho Lâm An, thấy tấm lòng chân thành của ngươi cho nên Bùi đại nhân thành toàn cho ngươi, không hợp ý ngươi sao?”
Nhị thiếu gia:...
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn, hắn, sau khi uống rượu thì nói thật, trong lòng mang bách tính?
Tần các lão liếc mắt nhìn biểu cảm ngơ ngác của hắn, nói thêm một câu rồi chạy lấy người: “Ngày mai nhớ tới nhậm chức.”
Tần các lão đi rồi, Vương nhị thiếu gia mới phản ứng lại, lắc đầu mạnh một cái, vội vàng để gã sai vặt chuẩn bị ngựa rồi vội vàng chạy tới phủ Quốc công.
Đến trước cửa, vừa mới xoay người xuống ngựa, gã sai vặt trước cửa bèn nói: “Ôi, nhị cữu gia đến, đúng là không khéo, thiếu phu nhân lẫn đại nhân không có ở trong phủ.”
Nhị thiếu gia nhìn thoáng qua sắc trời hoàng hôn, nhíu mày: “Còn chưa trở về sao?” Không nên đâu, nhân mã của hoàng đế cũng sắp đi ra cửa thành được mấy chục dặm đường rồi.
“Trở về rồi, sau đó đi tiếp.”
Nhị công tử hỏi tiếp: “Khi nào hồi phủ?”
Gã sai vặt lắc đầu: “Không biết.”
Nhị công tử lại hỏi: “Đi đâu vậy?”
Gã sai vặt vẫn lắc đầu như trước: “Chỉ nói đi ra ngoài dạo chơi, đi đâu, tiểu nhân cũng không biết.”
Thấy sắc mặt nhị thiếu gia không tốt lắm, gã sai vặt vội vàng nói: “Nhị cữu gia có chuyện gì quan trọng sao, thật ra lão phu nhân vẫn ở đây, tiểu nhân đi vào thông báo…”
Nhị thiếu gia uể oải xua tay: “Không có chuyện gì, đi ngang qua thôi.” Không có gì để suy nghĩ, hắn chỉ còn hối hận, đáng lẽ ngày ấy không nên uống rượu.
Bùi An và Vân Nương đang ở phố xá nhộn nhịp.
Hoàng đế dời đô đến Giang Lăng, toàn bộ Lâm An lại trở về tay của Bùi gia, từ nay về sau, Lâm An chính là ngôi nhà thật sự của nàng, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vân Nương đi dạo chợ đêm Lâm An.
Lúc trước đi Kiến Khang, Giang Lăng, Lư Châu, chưa từng hiểu việc đời, luôn cảm thấy mấy nơi đó tốt hơn Lâm An, bây giờ nhìn mới biết, dù sao cũng là kinh đô của một nước, bất kế là Phố Ngói hay trang trí trên đường phố đều tốt hơn một bậc, thậm chí mặt cầu, đường xá cũng rộng rãi hơn địa phương bên cạnh rất nhiều.
Gần đến cuối năm, lại trải qua một trận chiến lớn, trên đường phố chật kín tiếng người huyên náo, vô cùng nhộn nhịp.
Sợ nàng lạnh, Bùi An cố ý về phủ lấy một chiếc áo choàng thật dày, ban đêm vẫn có gió, hắn nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào trong ngực mình: “Lạnh không?”
“Không lạnh.” Giọng nói Vân Nương kéo dài mấy tiếng, liếc mắt nghi hoặc nhìn về phía Bùi An: “Từ khi nào lang quân thích dong dài vậy, hỏi ta mấy lần rồi.” Ánh mắt nàng sáng ngời, lại kề sát vào mặt hắn: “Ta nghe Thanh Ngọc nói, một khi một người bắt đầu nói nhiều lên, một là đến tuổi thích lải nhải, hai là yêu đến mức không kiềm chế nổi, hận không thể móc tim móc phổi, ngậm trong miệng cũng sợ tan mới như vậy, đợi qua đêm giao thừa, lang quân cũng mới hai mươi ba, quả quyết không phải loại thứ nhất.”
Nàng ngước mắt lên, vẻ mặt đầy đắc ý.
Kể từ sau ngày say rượu ấy, thỉnh thoảng nàng lại trêu ghẹo hắn một cái như vậy, tóm lại cũng trở thành một niềm vui nhỏ, Bùi An cười nhạo một tiếng, không để ý đến nàng, trêu nàng nói: “Lòng tốt trở thành gan phổi lừa(2), miệng nha đầu Thanh Ngọc kia chỉ toàn pháo, nàng bớt nghe lời nó đi, đừng cả ngày sống trong mộng, mắc bệnh mê trai.”
(2)好心当成驴肝肺, mấy bạn có thể hiểu là có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, làm ơn mắc oán.
“Ai mắc bệnh mê trai?” Hắn muốn đi về phía trước lại bị nàng giữ chặt, Bùi An nén cười không trả lời, mặc Vân Nương kéo đi.
“Ai sống ở trong mộng, sao ta lại sống ở trong mộng…” Nàng lấy ngón tay vòng quanh lòng bàn tay hắn, không chịu buông tha, làm ra vẻ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chàng nói xem.”
Tay nàng vươn tới bên hông hắn, Bùi An mới khẽ cười thành tiếng, một tay kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng từ phía sau rồi nhẹ nhàng đặt cằm gối lên đ ỉnh đầu nàng, nhìn phố phường náo nhiệt như nước chảy xiết không ngừng, thấp giọng nói: “Là mộng, cũng là mộng vi phu tạo cho nàng.” Cả cuộc đời này lần đầu tiên hắn thương một ai đó, đúng là bị Thanh Ngọc nói trúng, không thể tự kiềm chế, ngậm trong miệng cũng sợ tan, toàn bộ tâm tư của mình đều hướng về nàng, nàng tốt thì mình mới tốt. Từ khóe mắt liếc thấy khóe miệng nàng nhếch lên, hắn cũng vui vẻ theo, nhìn thoáng qua cửa hàng kẹo hồ lô đối diện, lại cọ cọ mặt nàng rồi hỏi: “Muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Không đợi nàng trả lời hắn đã buông nàng ra trước: “Chờ ta một lát.”
Vân Nương được Bùi An ôm lấy, kéo vành nón trên đầu xuống che đôi mắt rồi mới giơ tay vuốt ra sau đầu, còn chưa kịp trả lời thì đã thấy hắn đi về phía cửa hàng kẹo hồ lô phía trước.
Cũng không có nhiều người xếp hàng lắm, bóng dáng kia đứng ở cuối hàng cực kỳ dễ thấy.
Trải qua một trận mưa gió, cảnh tượng này ở Lư Châu giống như cách ba thu, bây giờ được tái hiện lại một lần nữa, sự chua xót và khó khăn trong đó chỉ có chính hai người mới hiểu rõ nhất.
Bùi An không nuốt lời, hắn đã trở lại.
Người đến người đi, trong mắt nàng chỉ còn lại một mình hắn, tâm hồn an tĩnh lại, đột nhiên nàng không mong cầu điều gì cả, ông trời mang Bùi An đến bên cạnh mình tức là đối xử quá tốt với nàng rồi.
Quãng đời còn lại nàng chỉ muốn sống ở đây, cùng chàng bạc đầu giai lão.
Nửa khắc sau, Bùi An trở về, đưa kẹo hồ lô trong tay tới trước mặt nàng: “Ăn cho nóng, không cần chừa lại.” Hắn từng nói, nàng muốn ăn hắn sẽ mua cho nàng, không nuốt lời.
“Ừm.” Nàng cúi đầu xuống khẽ cắn một miếng, thịt quả bên trong ngọt ngào đến bất ngờ, cứ cắn từng miếng từng miếng một, giống như nuốt vị ngọt ấy có thể xua tan đi nỗi khổ.
Thấy mặt nàng giống như chuột đồng, phồng lên, cắn đến viên kẹo cuối cùng cũng không thấy dừng lại, Bùi An cười nói: “Không chừa lại thật à?”
“Lang quân muốn ăn sao?” Nàng ngạc nhiên dừng động tác, lời nói còn ngọng nghịu.
Vừa nói xong đã thấy Bùi An cúi người xuống, dùng miệng ngậm nửa viên cuối cùng vào miệng, liếc mắt nhìn nàng: “Ngọt thật.”
“Nếu lang quân muốn ăn, ta đi mua.”
Nàng xoay nhanh hơn hắn, nhưng Bùi An lại giữ chặt vành nón của nàng rồi kịp thời kéo về: “Không cần đâu.” Không đợi nàng mở miệng hắn đã nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu chỉ vào quán trà phía trước một chút: “Quá lạnh, đi vào ngồi một chút.”
Vào ban đêm, quán trà kín người hết chỗ.
Tiểu nhị đến cửa chào hỏi, nhìn thấy hai người, biểu cảm sửng sốt, tất cung tất kính hành lễ: “Bùi đại nhân, thiếu phu nhân…”
“Ngồi một chút là được, không cần làm to.” Bùi An không đi lên ngồi trên nhã gian, mà chọn chỗ ngồi ở góc dưới lầu, thật sự quá nhiều người, may mà phía trước lại có bình phong che chắn cho nên không có người phát hiện.
Người bên trong đang kể chuyện, vẫn nói về chiến sự Tương Châu lúc trước: “Tướng quân Bắc Quốc kia mất một tay tức giận đến nỗi vung đao muốn tự sát, miệng la hét, thà chết chứ không thể chịu nhục, đầu có thể chặt nhưng thân không thể thiếu, nếu mất một cánh tay, chẳng phải là không để cho hắn toàn thây sao?”
Xung quanh cười vang một trận, tiếng ủng hộ không ngừng: “Hay hay!”
“Lại nói đến thái tử Bắc Quốc kia, ỷ vào bên hắn nhiều người mà muốn đánh xa luân chiến(3) với chúng ta, ý định muốn nghiền chết quân Nam ta, nhưng Bùi đại nhân chúng ta là ai? Sớm phái nhân mã lẻn tới Bắc Quốc, bắt được điểm yếu của thái tử, quấy nhiễu tâm thần hắn ta bất an không yên, tóm lại vẫn mất bình tĩnh, ra roi thúc ngựa, tay cầm đao Thiết Hoàn Lang, hung hăng xông về phía Bùi đại nhân, trong miệng còn hô “Người Nam hèn nhát, nhanh chóng đầu hàng”. Mắt thấy hắn ta giơ trường đao trong tay lên, muốn chém về phía Bùi đại nhân, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc chỉ thấy Bùi đại nhân chợt nâng cánh tay lên, lộ ra cung nỏ trên cánh tay, thái tử Bắc Quốc kêu một tiếng kinh hãi rồi cuống quít xoay đầu ngựa, nhưng không kịp rồi, mũi tên “vút” một tiếng, cắt đứt áo giáp của hắn ta, đâm vào lồ ng ngực, than ôi, đường đường là thái tử Bắc Quốc, vậy mà lại làm tù binh của Nam Quốc ta…”
(3)Có giải thích ở chương nào đó rồi, thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người; cậy đông hiếp yếu
“Hay hay hay…”
Đây là lần đầu tiên Vân Nương nghe thấy, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn Bùi An, đang nghe đến mức máu nóng sôi trào thì người kể chuyện chợt rẽ sang ngã khác: “Đoạn này ngang đây thôi, chúng ta nói chuyện thiếu phu nhân ở Lâm An trí đấu hôn quân như thế nào đi.”
Vân Nương:...
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Sau khi biết tin Bùi đại nhân chiến thắng, hôn quân kia kêu một tiếng sợ hãi, sợ Bùi An trở về báo thù chứ gì, năm mạng người của Bùi gia, nếu Bùi đại nhân trở về, hôn quân còn đường sống mới là lạ, ông ta sợ tới mức tè ra quân, mang theo cấm quân chạy ra khỏi cung định lên thuyền, khi đến được bến đò, phía trước chính là thuyền, thì ngay lúc này có một cây đuốc đột ngột ngăn cản đường đi, hôn quân kia sợ tới mức biến sắc, hô to một tiếng “Làm càn! Trẫm là chân long thiên tử, ai dám ngăn cản đường của trẫm, chẳng lẽ muốn tạo phản sao?” Lúc này, ngọn đuốc trước mặt chậm rãi di chuyển lên trên, chiếu rõ khuôn mặt của thiếu phu nhân, nàng mặc một thân áo trắng, bị gió biển thổi tung bay, ánh mắt như vầng trăng lạnh, lạnh lùng nói “Bệ hạ sai rồi, một đời quân chủ bị người người thảo phạt, không phải tạo phản mà là sửa lại án xử sai. Hôm nay bệ hạ muốn lên thuyền, phải hỏi dân chúng Nam Quốc ta có đồng ý hay không, phu quân Bùi An ta có đồng ý hay không…”.”
Vân Nương:...
Không thể không nói, đúng là người kể chuyện này đang thêm mắm thêm muối, nàng nói vế sau ấy khi nào vậy.
Trên mặt nóng ran, nàng vội liếc Bùi An một cái.
Như dự đoán, hắn vẫn ung dung ung thoải mái nhìn nàng.
Vân Nương giải thích nói: “Ta không…”
“Thiếu phu nhân còn nói tiếp “Phu quân ta ở trên chiến trường giết địch, cùng ngàn vạn tướng sĩ vào sinh ra tử, ta thân là phu nhân của chàng, há có thể làm chàng lạnh lòng, bệ hạ muốn chạy trốn thì nên trả hết nợ nần phải trả”. Không thể không nói tình yêu của thiếu phu nhân dành cho Bùi đại nhân quả thật cảm động trời đất, khiến người ta rơi lệ…”
Tám phần là nói nhiều chuyện tình cảm, Vân Nương không còn mặt mũi nghe thêm nữa, cũng không dám nhìn sắc mặt Bùi An, hai tay che mặt quay sang một bên.
Bùi An lại không cảm thấy có chỗ nào không ổn cả, đưa tay túm lấy nàng: “Làm sao vậy, không phải khá tốt đấy sao.”