Xét về thanh danh này, hai người không phân cao thấp, đều là nhân vật có tiếng trong thành Lâm An, hai người cũng trải qua cảnh tượng bị người khác theo đuổi, bị bao vây trong từng bước chân, ở chỗ cao không tránh được lạnh, bây giờ gặp được tri âm, cuối cùng những phiền não không thể nói thành lời trong đó cũng có thể được giải bày.
Quán rượu ở phố Đông Minh Hòa, ở khu vực nhạc phường.
Xem ra cũng thường xuyên đến thăm, Bùi An nhớ ra, hỏi nàng: “Tiếng đàn hôm qua như thế nào?”
Hôm qua hai người thành thân, Liễu Dục Hành đi theo phía sau, ngồi trên kiệu đàn cả chặng đường, không hề nghỉ ngơi một giây phút nào, mặc dù là nghệ kỹ(1) của nhạc phường nhưng Liễu Dục Hành lại khác với người khác, kỹ thuật đàn cực cao lại được bệ hạ thưởng thức, chỉ cần là yến hội quan trọng sẽ được triệu vào cung hiến khúc, các quan to hiển quý trong thành Lâm An, nếu nhà ai mời được hắn thì có thể nở mày nở mày, phủ Quốc công là nhà cao cửa rộng số một Lâm An, mời hắn tới cũng không phải chuyện bất ngờ gì, nhưng để người ta đàn suốt dọc đường như vậy cũng hạ thấp địa vị của hắn, hao mòn tính kiêu ngạo của hắn.
(1)艺伎, cũng được viết 藝妓/geisha (nữ nghệ sĩ Nhật Bản)
Nếu là lúc trước, Bùi An hỏi nàng, nàng sẽ gật đầu, thật lòng khen một câu rất hay.
Nhưng những gì hắn nói với mình đêm qua, tất nhiên đã nghe ngóng tin đồn và quá khứ của nàng đến mức rành mạch rõ ràng, vả lại còn có chút để ý.
Vân Nương có thể hiểu được, Hình phu nhân từng nói: “Ai tình nguyện cưới một người phụ nữ bị thiên hạ nhớ nhung chứ, cưới về, tìm việc cho mình, bôi tro lên mặt mình?”
Vân Nương đáp: “Hôm qua tiếng kèn xô na và tiếng chiêng đồng to quá, nên tiếng đàn bị át đi.”
Trên mặt nàng lại lộ ra vẻ đề phòng, Bùi An tự nhận mình cũng không phải người lòng dạ hẹp hòi như thế, bàn về độ trêu hoa ghẹo nguyệt, hai người không phân cao thấp, hắn không có tư cách để ý đến nàng.
Nói một đống lời, giọng nói nàng vẫn như trước không có chuyển biến tốt đẹp gì cả, càng không thể tới viện chính thỉnh an, người lớn là người đã từng trải, nhìn một cái là biết được manh mối, càng mất mặt hơn thôi.
Bên ngoài trời đang mưa, không thể đi dạo trong vườn, chỉ có thể ở trong sân.
Dùng xong cơm, Bùi An bảo nha hoàn tiến vào dọn dẹp bàn gỗ, không có việc gì làm, hắn cầm lấy quyển sách trong tay đọc theo thói quen, trước kia thời tiết như vậy, một mình hắn có thể ngồi ở đây đọc sách nửa ngày, bây giờ bên cạnh có thêm một người, cũng không thể để cho nàng ngồi cùng, Bùi An nhìn nàng một cái: “Trên kệ sách trong phòng có sách, thích quyển nào thì lấy quyển đó.”
Vân Nương không thích lục lọi đồ đạc của người khác, cũng không có nhiều hứng thú với việc đọc sách: “Không sao, ta ngồi cùng lang quân là được.”
Sau này đây chính là nhà của nàng, bước đầu tiên thích ứng đó là quen ở bên cạnh Bùi An trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mưa mùa hè không triền miên như mùa xuân nhưng khí thế lại dữ dội, hạt mưa càng lúc càng lớn, Vân Nương yên lặng ngồi ở bên cạnh nhìn những giọt mưa rơi xuống phiến đá xanh dưới tấm ván gỗ, nở ra hoa mưa, đổi sang nơi khác, bỗng nhiên ngay cả nước mưa cũng lộ ra vài phần xa lạ, tuy sân viện của nàng không lớn như vậy nhưng hành lang vuông vức lại trồng đầy hoa hoa cỏ cỏ, trời vừa mưa, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh sẽ vội vàng vàng vàng chuyển hoa vào.
Trước khi lấy chồng, mấy chậu hoa lan vừa mới nở ra nụ hoa, không biết trận mưa này trút xuống, mẫu thân có nhớ bảo người chuyển hoa vào cho nàng hay không.
Bùi An lật mấy trang sách, liếc khoé mắt một cái, thấy tay nàng cầm chén trà, dáng người ngồi thẳng tắp đoan chính, nhìn mưa mù bên ngoài đến thất thần, khép trang sách lại, hỏi nàng: “Ngày thường nàng thích chơi gì?”
Bị cắt đứt suy nghĩ bất thình lình, Vân Nương vội vàng quay đầu lại: “Hả?”
“Biết chơi cờ không?”
Tiểu thư khuê các ở trong viện sâu, cầm kỳ thi họa là kiến thức cơ bản, trước khi lấy chồng nhị phu nhân còn thường xuyên cằn nhằn nàng: “Lúc này không học chẳng lẽ đợi tới nhà chồng rồi mới học?”
Bây giờ đến lúc dùng được thật.
Vân Nương gật đầu: “Biết một chút.” Nàng nói như thế là cách nói khiêm tốn, mấy cô nương trong phủ không ai có thể so sánh với nàng, thậm chí mấy công tử chơi cờ với nàng cũng không dám coi nhẹ.
Bùi An buông quyển sách trong tay xuống, bảo Đồng Nghĩa tiến vào bày bàn cờ, chơi cờ không thú vị lắm, có thắng thua thì có thưởng phạt, trước kia chơi hắn hỏi nàng trước: “Người thua thì bị gì?”
Thấy Bùi An định chơi thật, sự bướng bỉnh trong lòng Vân Nương chợt bị lôi ra, cũng có hứng thú, hai người đã thành thân, cũng không thể chơi tiền bạc, lúc trước ở Vương gia nàng cũng chơi với mọi người không ít lần, lúc nhàn rỗi nhàm chán còn có thể kéo Thanh Ngọc chơi mấy ván với nàng, mà Thanh Ngọc lại là người keo kiệt, không chịu đánh cược tiền, trong chốc lát không nghĩ ra cách gì tốt: “Trước kia lúc chơi đùa, cũng từng phạt búng trán với mấy nha hoàn, nếu lang quân có cách tốt…”
“Vậy thì búng trán.”
Vân Nương sửng sốt một chút.
Ngày tân hôn thứ hai, mình bị phu quân mới cưới búng tay trên trán, vậy cũng được. Nghĩ lại, Bùi An là Trạng Nguyên, sao mà thua được, người nên lo là bản thân mới đúng.
Đối với nàng không sao cả, từ trước đến nay nhị phu nhân ra tay độc ác, không có gì nàng không chịu đựng được.
Bùi An nhường nàng đi cờ trước.
Vốn tưởng rằng nàng chỉ biết một chút, nhưng đi được hơn chục nước, đôi mắt Bùi An dần dần lộ ra vẻ kinh ngạc, đừng nói Triệu Viêm, e là kỹ năng chơi cờ này còn cao hơn hai thúc thúc của hắn.
Có lẽ nhớ tới nàng mới tới, trời xa đất lạ nên không nỡ bắt nạt nàng, cộng thêm giọng nàng như tiếng đồng chiêng bị hư, trong lòng vẫn còn áy náy, tính tình luôn hợp lý và không tha cho ai lần đầu tiên đánh mất ý chí chiến đấu, vài nước cuối cùng, bỗng nhiên hắn giao nộp vũ khí đầu hàng.
Vân Nương còn chưa phản ứng kịp đã thấy Bùi An giơ nâng tay áo rộng của mình lên đồng thời nghiêng người về phía nàng, đưa trán của mình ra, không chút do dự nói: “Búng đi.”
Đương nhiên Vân Nương không ngờ tới kết quả này: “Nếu không, đừng tính trận này, thêm một ván nữa…”
“Đã đánh cược thì phải chịu thua, ta cũng không phải không thể thua.” Biết nàng không dám động tay, hắn đã đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, đặt lên trán của mình: “Ngày xưa búng thế nào bây giờ búng thế ấy, không cần kiêng kỵ gì…”
Nghe Bùi An vừa nói như vậy, không búng thì không được, lúc bình thường Vân Nương thắng rất nhiều lần, cơ hội búng trán cũng nhiều, đã sớm thuận tay, nàng liếc nhìn vầng trán nhẵn nhụi của hắn, trong lòng nói thầm, có lẽ nước da này còn trắng nõn tinh tế hơn cả mấy cô nương, không biết có mịn màng hay không, trong chốc lát không kìm được, cong ngón tay lên, bật ra một tiếng “bốp” cực kỳ vang dội.
Vân Nương:...
Bùi An:...
Im lặng mấy hơi, Vân Nương mới phản ứng lại, vẻ mặt hoảng sợ chân tay luống cuống, đưa tay chạm vào trán hắn: “Lang quân có đau không, ta, trách ta, là ta không biết chừng mực…”
“Không đau.” Hắn bắt lấy cái tay nàng đang lộn xộn trên trán mình, nghiến răng: “Không sao đâu.”
Đôi tay nàng còn mạnh hơn hắn tưởng tượng, nhưng mình cũng không phải người không thể thua, chút đau này cũng chẳng là gì.
Vân Nương nhìn cái trán đỏ bừng của Bùi An, làm sao nàng tin được là nó không đau chứ.
Biết vừa rồi hắn đã nhường mình mấy nước cờ cuối, nàng không chỉ không cảm kích mà còn búng “bay” trán người ta, sau khi ván thứ hai bắt đầu, nàng không còn tranh giành hiếu thắng như vậy nữa, còn Bùi An cũng không nhường nàng nữa, lúc kết thúc ván cờ chi bằng một nửa canh giờ của ván trước.
Dù sao cũng phải trả những gì còn nợ.
Vân Nương tự giác đưa trán lại gần, dâng lên: “Phu quân búng đi, đừng khách sáo…”
Nàng ngẩng đầu lên, dáng vẻ tình nguyện bị búng trán, lộ ra một chút dáng điệu thơ ngây, không giống vẻ kệch cỡm của các cô nương tâm thường, không hiểu sao lại hơi hơi đáng yêu, và đây cũng là một mặt mà y chưa từng thấy trước đây.
Bùi An đưa tay ra, nàng nhắm mắt lại theo bản năng.
Trong lòng Bùi An cười nhạo một tiếng, lúc này mới biết sợ, lúc búng hắn thì dám lắm chứ.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng rơi xuống trán nàng, lại nhìn thoáng qua hàng lông mi rung rinh của nàng, dừng một chút, lòng bàn tay cọ cọ có lệ một chút rồi rút về, sức lực kia tương đương như gãi ngứa.
Xong rồi sao?
Trong lòng Vân Nương kinh ngạc, mở mắt ra.
Thân thể Bùi An nghiêng sang đây còn chưa lui về, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, cặp mắt đào hoa ẩn chứa vài phần ý cười, sâu sâu nông nông, đột nhiên lộ ra vẻ không đứng đắn không phù hợp với thân phận của hắn, thấp giọng nói: “Da thịt mềm mại, không nỡ, phải làm sao đây?”
Hắn có thể quyến rũ linh hồn bé nhỏ của người ta mặc kệ hình dáng sống chết càn rỡ, làm sao Vân Nương chịu nổi nữa chứ, trong tim lại vang lên tiếng đập “thình thịch”.
Vành tai đỏ lên trước, sau đó là gương mặt, chờ nàng trở thành khuôn mặt xã giao, cặp mắt đối diện kia vẫn còn ở trên mặt nàng, không chỉ không kìm chế mà còn bắt đầu nhìn càng ngày càng nhiều.
Quả nhiên là người trải qua trăm trận chiến, rất khác biệt.
Nói vậy chắc đây chính là thứ quyến rũ Tiêu tiểu thư đến nỗi mất hồn mất vía, không phải hắn thì không gả, da mặt Vân Nương mỏng, chưa bao giờ nghe những lời tình tứ như vậy, hoảng hốt dời mắt đi, động tác ngồi thẳng dậy, hơi chật vật, tiếp tục xin lỗi vì sự thất lễ vừa rồi: “Lang quân, ta biết sai rồi…”
“Ta nói không trách nàng.” Bùi An xoa xoa cái trán còn nhức nhức: “Chúng ta đổi cược khác đi.”
Vân Nương:...
Còn muốn chơi tiếp nữa à?
“Nàng thắng, ta tặng nàng một thứ, còn thua, nàng tặng ta…”
Chỉ cần không búng bay trán, cái gì cũng được.
Hai người đánh cờ hơn một canh giờ mới kết thúc ván cờ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ba ván hai thắng, Bùi An thắng, theo quy tắc Vân Nương phải tặng hắn một thứ, Vân Nương không biết Bùi An thích thứ gì, hỏi hắn trước: “Lang quân có thích thứ gì không?”
Lúc trước Bùi An nói một đống sở thích của mình, lúc này lại không muốn chỉ một còn đường sáng cho nàng, nói: “Gì cũng được.”
Vân Nương:...
Đánh cờ xong, đã đến giờ Mùi(2), buổi sáng Vân Nương thức dậy muộn, giờ Tỵ(3) mới dùng bữa sáng cho nên cơm trưa cũng theo đó mà muộn hơn.
(2)13:00 đến 15:00 chiều
(3)9:00 đến 11:00 sáng
Dùng cơm trưa xong Bùi An có thói quen ngủ trưa, Vân Nương không ngủ được nên cũng không quấy rầy hắn, ngồi ở bên ngoài sửa sang lại rương rương vại vại mang theo từ Vương gia tới với Thanh Ngọc.
Sắc trời tối đen, bên ngoài còn đang mưa, nha hoàn đã thắp đèn lên, vừa tới giờ đã chuẩn bị nước xong xuôi.
Đêm đầu tiên không hầu hạ thay quần áo, ngày hôm sau Vân Nương cũng không lên tiếng mở miệng, mặc dù có lòng nhưng lúc này không có năng lực đó, giọng nói đã đỡ hơn, qua một ngày đã khôi phục như ban đầu nhưng bắp đùi vẫn còn sưng…
Bùi An cũng không bảo nàng hầu hạ, nước được chuẩn bị xong, hỏi nàng một tiếng mình trước hay là nàng trước.
“Lang quân trước đi…”
Chờ Vân Nương đi ra, Bùi An đã ngồi trên giường, trên người vẫn mặc áo ngủ cưới như cũ, vạt áo lỏng lẻo, đang chờ nàng tới.
Bùi An không quen bị người khác chặn ở bên ngoài cho nên để Vân Nương ngủ ở bên trong.
Vừa rũ màn xuống, Thanh Ngọc lập tức tiến lên thổi tắt đèn.
Trước mắt nàng tối đen, thấy Bùi An nằm ở đó nửa ngày không có nhúc nhích, cho rằng hắn đã ngủ rồi, Vân Nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa nhắm mắt lại, người bên cạnh chợt nghiêng người lại, cánh tay nặng nề rơi xuống eo nàng.
Nhớ tới chuyện gặp phải ngày qua, tóc gáy Vân Nương dựng thẳng lên: “Lang quân…”
Tay Bùi An dừng lại: “Còn đau sao?”
Vân Nương gật đầu, sợ hắn thất vọng nên nói tiếp: “Qua mấy ngày nữa là đỡ rồi…”
“Bôi thuốc chưa?”
Hôm qua sau nửa đêm hắn có giúp nàng bôi một lần, vừa rồi mới tắm rửa xong còn chưa bôi, nhưng mà lúc này, nàng không định đi thắp đèn nữa, đang muốn nói dối cho qua chuyện thì bị Bùi An cầm lấy đầu gối: “Co chân lên.”