Như thế, hai người xem như đã thỏa thuận.
Vừa yên tĩnh lại, bên tai chỉ còn lại tiếng bánh xe chuyển động, sau khi nói chuyện đâu ra đấy, Vân Nương cảm thấy yên tâm hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất gì y cũng hiểu rõ xuất thân của mình, biết tương lai sẽ gặp phải chuyện gì.
Bùi An không ghét bỏ nàng, còn có thể cưới nàng, nàng rất cảm kích, sau này nàng nhất định sẽ bồi thường cho hắn nhiều hơn ở phương diện khác, quan tâm hắn nhiều hơn một chút…
Nàng đếm một chút, hôm nay trên sân hắn đắc tội với những ai.
Chắc chắn đứng mũi chịu sào là Tiêu gia, công tử bị hắn ném bóng ngã xuống đất, hình như là Lưu gia, còn có người lén ngáng chân hắn, là Phạm gia, hay là Lý gia…
Nếu tương lai những người này muốn làm khó Bùi An, cho dù kết quả như thế nào nàng sẽ luôn luôn đứng bên cạnh hắn, nàng sẽ không bao giờ quên ân tình cầu hôn trong lúc hoạn nạn đó.
Vì suy nghĩ quá nghiêm túc nên Vân Nương vô thức siết chặt thành quyền, cổ cứng đờ, dáng vẻ hắn chang như thấy chết không sờn.
Bùi An nhìn lướt qua nàng một cái, lại không nhịn được mà cười nhẹ thành tiếng.
Vương Vân tỉnh lại ngay tức khắc.
Lần trước ở bến đò nàng cũng từng nghe thấy một tiếng cười của hắn, nhưng khi đó nàng quay đầu lại, ý cười trên mặt hắn đã không còn.
Lần này thì nàng thấy rõ ràng rồi.
Chỉ thấy sự nghiêm túc xa cách vừa rồi trên người Bùi An đã biến mất tăm, ý cười thật sự treo trên mặt mình, khóe môi cong cong, con ngươi hàm chứa ý cười, thẳng thắn nghênh đón ánh mắt ngơ ngác của nàng.
Nó rất đẹp.
Nàng chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông cười rộ lên cũng có thể miêu tả bằng cụm từ tươi như hoa.
Đột nhiên tâm trí nàng hơi bị xáo trộn.
Càng nghĩ càng không ra, người có dung mạo như hắn lấy công chúa cũng dư sức, vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay nằm cũng có thể hưởng thụ, vì sao không ngại cực khổ, không tiếc mang tiếng mà đi làm gian thần.
Đương nhiên nếu Bùi An thật sự muốn đi lấy công chúa, với nàng cũng không có chuyện gì.
Tất nhiên Bùi An không biết ý nghĩ hoang đường xuất hiện trong đầu nàng, thấy vẻ mặt nàng ngây ngốc lại đỏ mặt, cũng không nhìn chằm chằm nàng nữa, ánh mắt rơi xuống, trấn an nói: “Cũng không thảm như nàng nghĩ.”
Ít nhất khoảng thời gian tiếp theo này sẽ tạm thời được yên ổn.
“Nàng cũng không phải quá tệ.” Tốt hơn nhiều so với dự đoán ban đầu của y.
Nói xong không đợi nàng tiêu hóa ý tứ kia, Bùi An đã vén rèm xe bên cạnh lên, phân phó với Đồng Nghĩa: “Dừng lại.”
Nơi này còn ở trong cung, ít người, chờ sau khi ra khỏi cung, người nhiều mắt tạp, không tiện di chuyển.
Vương Vân còn chưa hiểu được hai câu hắn vừa nói là có ý gì, xe ngựa đã vững vàng dừng lại.
Hôm nay tạm biệt, có lẽ tới ngày thành thân hai người mới gặp, cho nên trước khi rời đi Vương Vân vội vàng nói một tiếng với y: “Bùi công tử bảo trọng, vạn sự cẩn thận một chút.”
Cũng không biết Bùi An có nghe vào hay không, gật đầu đáp một tiếng: “Ừm.”
Lại nói: “Nàng cũng vậy.”
Sau khi Vương Vân rời đi, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, lúc này Bùi An mới bắt đầu cởi giày vớ của mình.
Gót chân có một vết dao rõ ràng, máu đã đông lại.
Nhị công tử Lưu gia.
Được lắm.
Gì mà độ lượng bao dung người khác, đó toàn là lừa người, thật ra hắn rất ghi thù, có thù tất báo. Trong đầu ghi nhớ lại từng gương mặt, đến nay Bùi An vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch, hắn nhất định sẽ đòi lại, trả lại gấp bội.
Nhà họ Lưu, một trong những mối quan hệ bám váy với Tiêu Hầu gia.
Bùi An còn chưa nghĩ ra lý do tốt đi tìm hắn, thế mà hắn đã tự dâng mình tới cửa rồi.
Khi xe ngựa trở lại phủ Quốc công đã là buổi chiều, Đồng Nghĩa đi thu xếp thức ăn, Bùi An đi tới phòng sách trước, không lâu sau đã nhận được tin tức Ngự Sử Đài đưa tới.
“Hôm nay sau khi yến tiệc ở điện Dưỡng Tâm kết thúc, hoàng thượng triệu Lâm đại nhân tiến cung.”
Từ bến đò trở về, Bùi An cho người Ngự Sử Đài nghỉ một ngày, sau khi thấy một mình hắn tiến cung thỉnh tội, lương tâm Lâm Nhượng vẫn trong trạng thái bất an cực độ. Khi được hoàng thượng tuyên triệu, cũng không biết hoàng thượng chỉ phạt Bùi An một năm bổng lộc mà chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, đến Ngự Thư Phòng, còn không đợi hoàng thượng mở miệng, hắn đã tự mình dập đầu, cầu tình thay Bùi An: “Bệ hạ, chuyện Các lão Tần thật sự là chuyện ngoài ý muốn, người có lỗi không chỉ là một mình Bùi đại nhân, nếu bệ hạ muốn hỏi tội, thần cũng có tội, thật sự là thích khách đến tập kích quá nhiều, vả lại thân thủ từng thị vệ trong Ngự Sử Đài cũng có hạn, lại thêm, thượng nguồn mở cửa, đột nhiên bến đò dâng nước lên, nếu không phải nhờ Bùi đại nhân cơ trí, bảo mọi người ở lại bến đò thêm một ngày thì e lúc đó chúng thần đã táng thân với sông nước rồi.”
Trên đường bọn họ gặp phải những gì, đương nhiên hoàng thượng hiểu rõ.
Nghe được tiếng hắn dập đầu, hoàng thượng nhìn mà cũng thấy đau thay, mặt mày nhướng lên: “Chết thật rồi sao?”
Lâm Nhượng không biết lời bệ hạ hỏi là có ý gì, sửng sốt một lát rồi cho rằng bệ hạ chỉ là hy vọng may mắn, cũng không dám nói dối, bẩm báo sự thật: “Thỉnh bệ hạ nén bi thương.”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”
Lâm Nhượng lại dập đầu lần nữa nói: “Thần tận mắt nhìn thấy, hơn nữa cũng là thần tự vớt Các lão Tần, thần cũng giống như bệ hạ, không muốn tin tưởng Các lão Tần cứ ra đi như vậy, cố hết sức cứu ông ấy, nhưng ngâm, ngâm nước quá lâu, không có cách nào thay đổi được.”
Hoàng thượng chậm chạp không đáp lại, hình như quá mức bi thương cho nên cũng không hỏi lại hắn, phất tay đuổi hắn ra khỏi cung.
Ngay khi Lâm Nhượng vừa ra ngoài, tin tức lập tức truyền tới Ngự Sử Đài.
Hoàng thượng đa nghi, tuy hắn không nói gì trước cái chết của Các lão Tần nhưng hắn lại tự mình xác nhận, không thể nhận ra thi thể cho nên hắn tìm nhân chứng.
Nhờ việc ngoài ý muốn này Bùi An cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chỉ sau khi xác nhận đã chết hắn mới có thể yên tâm.
Bôn ba mấy ngày, chân lại bị thương, sau khi ăn cơm xong Bùi An đi tắm rửa, lúc cởi áo ngoài thì chạm vào khối ngọc bội.
Ngọc lục bảo có màu sắc trong trẻo, là một khối ngọc bội thượng giai(1), xét đến màu tơ xanh nuôi lớn, hẳn là được truyền lại qua nhiều đời.
(1)Thượng là phía trên. Giai là tốt, đẹp, hay.
Suy nghĩ trước đó của hắn xoay chuyển ngàn lần, bây giờ nhìn thấy khối ngọc bội này mới quay về lúc ban đầu, hôm nay y mời nàng lên xe ngựa, dường như ngay từ đầu chỉ muốn hỏi về khối ngọc bội này…
Nhưng nàng nói chuyện khá xa.
Đồng Nghĩa đã chuẩn bị nước sẵn, đợi Bùi An nửa ngày cũng không thấy hắn bước vào, ra ngoài nhìn thì hắn đang nhìn chằm chằm khối ngọc bội.
Hắn nhớ rõ ngọc bội này là tam cô nương tặng cho chủ tử, không khỏi trêu đùa nói: “Chủ tử, nhìn ra tên người tặng luôn à.”
Làm gì có mà nhìn.
Bùi An liếc Đồng Nghĩa một cái rồi đặt nó sang một bên, vừa vặn có việc phân phó: “Mấy ngày nay ta có thời gian rảnh, giúp ta sắp xếp hôn sự một chút, cũng chuẩn bị sính lễ sớm một chút.”
“Vâng, chủ tử yên tâm.”
Chuyện này thật sự không cần y lo lắng, lão phu nhân và Minh thẩm thẩm đã bắt đầu bận rộn rồi, vừa rồi hắn đi ngang qua một chuyến thì thấy trong lòng chất đầy quà cáp lụa là vải vóc… Không có chỗ mà ngồi nữa.
Nhân khẩu của phủ Quốc công bây giờ chỉ còn lại một mình thế tử, tương lai cũng chỉ có một cháu dâu, cho nên quý trọng cỡ nào cũng không được gấp gáp.
Bùi An đi vào tịnh phòng(2), rửa mặt xong đi ra tìm Đồng Nghĩa băng bó vết thương trên mắt cá chân, nghiêng người nằm nghỉ ngơi một lát trên giường mềm, khi sắc trời tối đen, Vệ Minh đã trở lại.
(2)Tịnh có nghĩa là sạch; thanh tịnh. Chắc đây là phòng tắm đoá
Vừa tiến vào lập tức đóng cửa lại, đi đến bên cạnh hắn rồi bẩm báo: “Chủ tử, người đã giao cho Hàn phó đường chủ rồi.”
Bùi An đã tỉnh, ngồi ở trước bàn viết tấu chương, nghe xong mới hỏi một câu: “Thế nào rồi?”
Vệ Minh không ngại đáp: “Uống mấy ngụm nước, trên đùi có mấy vết thương.”
Bùi An ngẩng đầu: “Còn mắng chửi à?”
Vệ Minh nở nụ cười một chút: “Nói bụng trướng lên, cổ họng đau nhưng trên đường lại khá yên tĩnh.”
Ông già kia vừa mới được mang về phủ Quốc công, cả buổi tối mở miệng mắng mỏ không ngừng nghỉ, mắng suốt đêm cũng không chê mệt, ồn ào tới mức người trong viện không ai ngủ được.
Cuối cùng lần này cũng bịt miệng ông già kia lại.
Tâm trạng không tệ, Bùi An mở miệng cười theo, đặt tấu chương buộc tội đã chuẩn bị xong lên bàn, phân phó Vệ Minh: “Tối nay ngươi đi canh giữ trước cửa thành, phàm là Lưu gia, một người cũng không thể để thoát.”
Hôm nay trên sân bóng, có lẽ Lưu nhị công tử bị thế tử Tiêu xúi giục mới làm chuyện ngu ngốc, sau khi trở về, Lưu gia kia nhất định sẽ kinh hãi.
Nếu đầu óc Lưu đại nhân mà hồ đồ một chút thì sẽ đi tìm Tiêu Hầu gia cầu che chở trước. Thông minh mà nói, đêm nay Lưu gia sẽ thu dọn đồ đạc, đưa một nhà già trẻ ra khỏi thành trước.
Nhưng dù là như thế nào, đêm nay Lưu gia cũng không thể chạy thoát.
Chuyện xảy ra trên sân bóng hôm đó, Minh Dương xoay người truyền đến lỗ tai hoàng thượng, gần như nắm giữ tin tức trực tiếp trên sân, lại nói tiếp, nói sinh động như thật, rất chi là thú vị.
Hoàng thượng bị chọc cười: “Tam cô nương kia thật sự ghi bàn à?”
“Đúng vậy, hôm nay nàng ấy với Bùi đại nhân ở trên sân bóng, có thể nói là vô cùng bắt mắt thu hút, cũng vô cùng nổi bật. Mấy tiểu thư công tử trên sân còn kích động hơn trưởng bối của bọn họ nữa, hận không thể để hai người họ lập tức thành hôn, ngay cả Vương công công cũng nói, một đôi bích nhân(3) như vậy đúng là trời sinh một cặp.”
(3)Khen người đẹp như ngọc bích.
Hoàng thượng quay đầu lại nhìn về phía Vương Ân đang cười ngây ngô ở một bên, tàn ác nói: “Hắn có hiểu tình yêu đâu.”
Vương Ân khom người, vội vàng thu nụ cười: “Bệ hạ nói phải.”
“Con nói xem, nhị công tử Lưu gia bị làm sao vậy?” Hoàng thượng quay về lời vừa rồi của Minh Dương: “Hắn bị Bùi đại nhân đập sao?”
Minh Dương gật đầu: “Dạ, hắn bị Bùi đại nhân lục soát ra trong giày có giấu dao, đoán chứng trên sân bóng Bùi đại nhân bị chịu thiệt nên sau khi kết thúc thì chặn hắn lại, lúc Bùi đại nhân lục soát ra chỗ dao ấy, còn rất dõng dạc tuyên bố ngày mai sẽ thu thập nhà họ Lưu bọn họ, cực kỳ ngông cuồng.”
Hoàng thượng cũng không cảm thấy có gì không ổn: “Tuổi trẻ khí thịnh(4), ngông cuồng một chút cũng có sao? Đổi lại là con, bị người ta sử dụng ám chiêu như vậy, con làm như thế nào?”
(4)Khí là tinh thần, khí thế. Thịnh là đầy, nhiều, phồn vinh, nồng nàn, lớn lao.
“Còn phải hỏi sao, chắc chắn đã bị phụ hoàng kéo đi cho chó ăn trước rồi.”
Hoàng thượng không phủ nhận nở nụ cười, từ ái nhìn nàng ta: “Con người à, phải có khuyết điểm mới làm cho người ta an tâm, cả người không tìm thấy lỗi sai, chỗ nào cũng hoàn mỹ mới làm người ta khiếp sợ.”
Năm đó Bùi Hằng được người người kính trọng, văn võ song toàn, cực kỳ trung hiếu, không chê vào đâu được, sống như thần tiên trên trời, tuy là người phàm nhưng không tục tằng, còn hiện tại con trai của y lại là một người bình thường có máu có thịt, có thất tình lục dục, cũng biết cách đi đường vòng.
Năm đó Bùi Hằng có ơn với mình, nếu con của hắn có tương lai, muốn trung thành với triều đình, hắn nhất định sẽ không bạc đãi con cố nhân.
Bùi gia tốt, nhưng hôm nay Tiêu Hạc… Đi như thế nào rồi cũng trở về con đường kia.
Ai cũng muốn làm người tốt, có phải nên để vai người xấu này cho hoàng đế ta làm không?
Hoàng thượng không nhìn được cằn nhằn: “Con xem Tiêu Hầu gia kia đi, mấy năm nay ngày nào trẫm cũng nhìn hắn từ từ tiến bộ, nhìn thấy sắc mặt của hắn, trẫm đều rất hổ thẹn, mỗi lần nghe hắn nói chuyện, trẫm đều phải suy đoán thật lâu xem có bị hắn nắm đằng chuôi(5) hay không, còn phải nghĩ, lời hắn có ý tại ngôn ngoại(6) gì không, trẫm mệt đến hoảng hốt rồi.”
(5)Nắm phần chắc, phần đảm bảo có lợi cho mình
(6)Ý ở ngoài lời nói (hoặc viết). Không nói thẳng ra mà để người nghe, người đọc tự hiểu.
Vừa dứt lời, trong lòng mỗi người Vương Ân và Minh Dương đều có mỗi suy nghĩ riêng.
Các lão Tần không còn, hai thế lực trong triều nghị hòa, rõ ràng nghiêng về một bên, dần mất cân bằng.
Một Ngự Sử Đài Đại Phu sẽ có tác dụng.
Mỗi một bước trong cung, mỗi người đều bị hắn tính toán rõ ràng, vậy nàng ta thì sao?
Ánh mắt Minh Dương hơi dao động một chút, xoay người, đấm nhẹ lên vai của hoàng thượng: “Phụ hoàng cũng không thể mệt muốn chết như vậy, tương lai con gái còn phải dựa vào người làm chỗ dựa đấy.”
Hoàng thượng quay đầu cưng chiều nhìn nàng ta: “Ai dám bắt nạt con? Trẫm lột da kẻ đó, con là người đi theo trẫm tìm đường sống trong chỗ chết, vất vả lắm mới cứu được mạng con, nếu con là nam tử…”
Nếu nàng ta là nam tử, e là chẳng thể sống sót.
Mười mấy năm trước hoàng thất họ Triệu nhất tộc của hắn bị phản quân xúi giục đem quân đánh vào hoàng cung, đi đến đâu cũng đuổi cùng giết tận, phụ hoàng bị giế t chết trên đại điện, may mà hắn đã nhận được tin tức từ sớm, mang theo gia quyến trong phủ chạy suốt đêm về phía nam.
Nhưng trên đường chạy trốn vẫn bị phản tặc đuổi kịp, qua một phen chém giết, người một nhà lần lượt bị giế t chết dưới mí mắt hắn, là phủ binh(7) của hắn liều chết mới bảo vệ được hắn, đẩy hắn lên thuyền.
(7)Binh lính trong phủ
Sau khi đến Lâm An, bên cạnh hắn chỉ còn lại một đứa con gái như vậy.
Giờ hắn nhớ lại khoảng thời gian u ám không thấy mặt trời kia, hắn chỉ thấy sống lưng phát lạnh, cho nên, so với Bắc Quốc như hổ rình mồi, hắn càng thống hận phản tặc hơn.
Ngày thường những người đó đùa giỡn chút tâm tư nhỏ, hắn sẽ nhắm mắt bỏ qua, nhưng mà ai dám có dị tâm với hắn, dù là ai thì hắn cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để xử lý kẻ đó.
Nhưng người của Bắc Quốc, hắn cũng không thể không đề phòng, lúc trước Bắc Quốc luôn thích vàng bạc tài bảo, hàng năm hắn đều phái người đi cống nạp, nửa tháng trước, đột nhiên Bắc Quốc lại đưa ra lời nghị thân.
Vả lại còn chỉ rõ muốn cốt nhục chí thân của hắn.
Hắn thì có cốt nhục chí thân gì mà đưa ra nghị thân? Đứa con trai duy nhất vừa tròn mười tuổi, hắn tuyệt đối không có khả năng để cho thằng bé cưới một nữ tử Bắc Quốc, dẫn sói vào nhà.
Phóng tầm mắt nhìn lại, chỉ còn lại Minh Dương.
Nhưng Minh Dương là thịt đầu tim của hắn, hắn không nỡ.
Nhớ rõ lúc chạy nạn ấy, con bé mới có hai tuổi, giống như biết mình đang gặp nạn, khi bà vú ôm vào trong ngực cũng không khóc không nháo, làm mọi người bớt lo rất nhiều. Về sau tất cả mọi người đều khen nó, mệnh tự mang phú quý.
Đại nạn không chết ắt có hậu phúc.
Trong mắt hoàng thượng mang theo một tia ẩm ướt, sắc mặt hiền từ vỗ vỗ tay nàng ta một cái, thở dài nói: “Thân con gái cũng tốt, có phụ hoàng ở đây, con yên tâm, không ai dám bắt nạt con.”
Thân phận công chúa Nam Quốc của nàng ta còn đặt đây, dù tương lai có đi đâu cũng không bị ức hiếp.
Minh Dương không nói gì nữa, ánh sáng trong con ngươi chậm rãi ảm đạm xuống, đấm vai cho hoàng thượng một lát rồi đứng dậy từ biệt, vừa đi ra mặt trời đã ngả về phía tây.
Ngẩng đầu lên, trời xanh mây trắng, trời trong nắng ấm.
Thiên hạ thái bình, tất cả đều tốt đẹp.
Nhưng nàng ta càng nhìn phần tốt đẹp này lại càng bực bội, đột nhiên nảy sinh xúc động muốn xáo trộn mọi thứ trước mặt đến mức long trời lở đất.