Trong lòng Giang Niệm nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, sao nó lại thay đổi lớn như vậy?
Bất kể là đời trước hay là lần trước Giang Niệm gặp Giang Quyện, Giang Quyện đều là bộ dáng nhút nhát, tối tăm.
Giang Quyện không dám nhìn thẳng vào người khác, càng không dám qua lại với ai, trong kinh thành bị người ta cười nhạo, có thể ngoại trừ Giang Niệm không ai biết rằng vị Tam công tử khiến người ta chán ghét này, thật ra có khuôn mặt cực kỳ đẹp.
Giang Quyện thường xuyên ở trong bóng tối nhìn lén Giang Niệm, dùng một ánh mắt tràn đầy ao ước ngóng trông mà nhìn.
Khuôn mặt này vốn dĩ rất đẹp nhưng lại bị sự tự ti và tối tăm hao tổn không ít. Nhưng bây giờ, những thứ đó đều được quét đi sạch sành sanh, Giang Quyện giống như được thoát thai hoán cốt vậy.
Ánh mắt y trong sáng, đẹp đến không gì tả nổi, như chưa từng nhiễm phải tục khí nhân gian, như tiên nhân đến từ dao trì.
Tuy rằng trong thời gian ngắn có thể dùng ngoại vật để thay đổi, nhưng khí chất và tính cách của một người, sẽ thay đổi trong một thời gian ngắn sao?
Không thể, cũng không có khả năng.
Trừ phi..
Giang Niệm đột nhiên nhớ tới điều gì, mở to hai mắt.
Lẽ nào Giang Quyện cũng trọng sinh?
Không đúng, không thể.
Rất nhanh Giang Niệm đã loại bỏ ý nghĩ đáng sợ này.
Nếu như Giang Quyện cũng trọng sinh, như vậy dù như thế nào thì nó cũng sẽ không cam lòng gả vào Ly Vương phủ, dù sao cuối cùng người đăng cơ là An Bình Hầu, nó không có lý do gì mạo hiểm như vậy.
Nhưng sao Giang Quyện lại thay đổi lớn như thế?
Sao nó có thể đường hoàng ngồi trong lòng Ly vương, không có chút sợ hãi hay bất an nào, dường như không hề biết nam nhân kia thô bạo tàn ác như thế nào?
Giang Niệm không nghĩ ra.
Đương nhiên, còn một việc hắn không nghĩ ra nữa.
Ly vương sao lại nguyện ý ôm nó ngồi trong lòng?
Lần này, hắn không ngại bẩn tay sao?
Giang Niệm xuất thần nhìn Giang Quyện chằm chằm, qua rất lâu, hắn mới mỉm cười nói: "Vương phi."
Dù sao cũng là thụ chính, Giang Quyện lễ phép đáp một tiếng: "Ừm, ca ca, hai người tới rồi."
Giang Quyện suy nghĩ một chút, giải thích với hắn: "Vừa nãy để hai người chờ lâu như vậy, là ta, là ta..." Không biết phải nói như thế nào mới không giống như nhân vật phản diện đang khiêu khích nhân vật chính, Giang Quyện ấp úng, Tiết Phóng Ly thấy vậy nhàn nhạt nói: "Y đang ngủ, bản vương không cho người thông báo."
Giang Quyện: "..."
Hình như có chút hung hăng.
Y nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tiết Phóng Ly một cái, lắc lắc đầu, ra hiệu hắn không cần để ý, Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, lại không phản ứng gì.
Căng thẳng cái gì?
Đến hắn cũng không sợ, mà khi gặp vị Nhị công tử kia lại căng thẳng thành như vậy.
Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, nhưng thần sắc suy tư này rơi vào trong mắt Giang Niệm lại là một tầng ý tứ khác.
Hiện tại hắn không vui.
Giang Quyện gả vào Ly Vương phủ, dường như khá được sủng ái, điều này làm cho Giang Niệm không thể tin nổi. Đời trước từng trải, hắn còn rõ ràng như mới ở trước mắt, Giang Niệm không thể nào chấp nhận việc Giang Quyện không đi chung trên một con đường với hắn.
Vào lúc này, trên mặt Ly vương không có biểu tình gì, cũng không nói gì, cuối cùng Giang Niệm cũng có chút an ủi.
Sao nó lại được sủng ái chứ, chỉ là một chút hứng thú của nam nhân kia mà thôi.
Xem đi, một hành động nhỏ bé thôi không phải cũng chọc cho Ly vương không vui đó sao?
Giang Niệm sinh ra mấy phần khoái cảm trả thù, hắn cũng mất đi cảm giác đúng mực của thường ngày: "Đệ đệ, Vương gia che chở ngươi như vậy, sao ngươi còn oán giận Vương gia?"
Giang Quyện sững sờ: "Không có mà."
Giang Niệm hơi mỉm cười: "Vậy ngươi -----" tiếng nói của hắn im bặt đi.
Tiết Phóng Ly nhấc mi mắt lên, cười như không cười nhìn Giang Niệm chằm chằm.
Ánh mắt giống như đúc đời trước.
Cao cao tại thượng, cũng vô cùng hờ hững. Nam nhân tuy cười nhưng ý cười không có trong mắt hắn, hắn cứ lười biếng như vậy nhìn Giang Niệm, giống như nhìn thấu hết những ghê tởm trong đáy lòng Giang Niệm, vô cùng châm chọc.
Giang Niệm hận hắn, cũng thật sự sợ hắn.
Tim đập phút chốc hơi ngưng lại, mặt Giang Niệm trắng bệch, hắn cúi đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: "... Là ta lỡ lời."
Giang Thượng Thư nhíu nhíu mày, xưa nay Giang Niệm ôn hòa lễ độ, lời nói gây xích mích ly gián vừa rồi không giống như lời hắn sẽ nói ra, nhưng mà Giang Thượng Thư cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như đợi quá lâu trong lòng Giang Niệm có bất mãn.
Trong lòng Giang Thượng Thư cũng cố gắng nhịn lửa giận.
Vốn định gặp Giang Quyện sẽ quở trách một trận, không nghĩ tới Tiết Phóng Ly cũng ở đây, ông ta đành phải tạm thời nhịn cơn giận này xuống.
Hơi suy nghĩ một chút, Giang Thượng Thư cung kính nói: "Vương gia, lần này chúng ta đến để thăm Vương phi, chỉ muốn nói chút chuyện phiếm, nếu ngài bận thì không cần tiếp khách."
"Bản vương không có việc gì, chỉ ở lại đây với Vương phi, cũng không biết Giang đại nhân đến, không phải cố ý ở lại tiếp khách." Tiết Phóng Ly nhìn ông ta một cái, cười tủm tỉm nói: "Giang đại nhân không cần ngại."
Giang Thượng Thư nghẹn lại.
Dừng một chút, Tiết Phóng Ly lại nói: "Nếu là chút chuyện phiếm, Giang đại nhân cứ tự nhiên, xem như bản vương không ở đây đi."
Giang Thượng Thư: "..."
Vương gia ở đây, sao có thể tự nhiên được? Sao mà dám tự nhiên?
Giang Thượng Thư muốn nói lại thôi. Ông ta giống Giang Niệm, vốn tưởng rằng với tính cách của Ly vương, Giang Quyện gả vào Ly Vương phủ sẽ không có quả ngọt để ăn, không nghĩ tới có vẻ Vương gia đối xử với y không tồi, cũng có mấy phần ý tứ làm chỗ dựa cho y.
Tới thăm chuyến này, Giang Thượng Thư hối hận muốn điên.
Nhưng đến cũng đã đến rồi, lời cũng đã nói ra khỏi miệng, cố kỵ Tiết Phóng Ly, Giang Thượng Thư kìm nén lửa giận trong lòng, trên mặt vẫn phải mỉm cười, ôn hòa hỏi Giang Quyện: "Con bị thương ở đâu?"
Thái độ thay đổi quá lớn, Giang Quyện kỳ quái nhìn ông ta, nửa ngày mới trả lời: "... Chân."
Nụ cười Giang Thượng Thư cứng đờ, nhịn cơn giận, hòa ái hỏi: "Sao lại bị thương?"
Giang Quyện qua loa lấy lệ nói: "Không cẩn thận mà thôi."
Giang Thượng Thư vốn dĩ cũng không thân với Giang Quyện, thường ngày hai cha con không có gì để nói nhiều, hỏi thương thế xong, Giang Thượng Thư không biết nên nói thêm gì nữa, ông ta lâm vào một trận trầm mặc lúng túng.
"Tại sao không nói nữa?" Tiết Phóng Ly dù bận vẫn ung dung hỏi: "Không có gì nói sao?"
"Đương nhiên còn." Giang Thượng Thư miễn cưỡng cười nói: "Tiểu Niệm, từ trước tới nay quan hệ của hai đứa không tệ, con có gì cứ nói đi?"
Bộ dáng của Giang Niệm như hồn vía lên mây, không nghe thấy Giang Thượng Thư gọi mình, Giang Thượng Thư thấy vậy, chỉ đành giả vờ giả vịt mà nói với Giang Quyện: "Ngày mai con không thể lại mặt, đợi vết thương ở chân lành thì nên về nhà một chuyến, người trong nhà đều rất nhớ con."
Giang Quyện không ngốc, qua loa nói: "À, được."
Giang Thượng Thư lại giả vờ lo lắng nói: "Còn nữa, thương gân động cốt một trăm ngày, chân con bị thương phải tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để lại mầm bệnh sau này."
Giang Quyện: "Ông nói đúng."
Giang Thượng Thư: "..."
Ông ta ở chỗ này vắt hết óc, Giang Quyện chỉ thiếu việc viết hai chữ "qua loa" lên mặt nữa thôi, Giang Thượng Thư thiếu chút nữa đã nổi điên: "Ngươi -----" Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Tiết Phóng Ly đã nhìn lên, hắn thờ ơ nói: "Giang đại nhân, bản vương nói cứ tự nhiên, xem như bản vương không ở đây không phải là bảo ông cứ tự nhiên như vậy."
Giang Thượng Thư nhìn Tiết Phóng Ly, chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một tầng da gà, ông ta cứng ngắc hồi lâu, liền nhẹ giọng chậm rãi nói với Giang Quyện: "Gần đây bệnh tim của con có tái phát không? Trời nóng, con phải chú ý một chút, không thể tham ăn đồ lạnh, càng không thể..."
Giang Thượng Thư đánh trống lảng một phen, xuất phát từ lễ phép xã giao, lúc đầu Giang Quyện còn cố gắng miễn cưỡng lên tinh thần đối phó qua loa một chút, sau đó càng nghe càng buồn ngủ, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, đến qua loa cũng không có nữa.
Y dựa vào lòng Tiết Phóng Ly mà ngủ.
Giang Thượng Thư: "..."
Khinh người quá đáng.
Nhưng ông ta giận mà không dám nói gì, đành phải nghiêm mặt lần thứ hai nhịn xuống cơn giận kia, nhỏ giọng hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, nếu Vương phi mệt rồi thì hạ quan cũng cáo từ, không ảnh hưởng Vương phi nghỉ ngơi."
Qua một hồi lâu, Tiết Phóng Ly mới chậm rãi mở miệng nói: "Giang đại nhân nói đúng lắm."
Giang Thượng Thư: "?"
Tiết Phóng Ly lại nói: "Người đâu, tiễn khách."
Giang Thượng Thư cắn răng thật mạnh, dù như thế nào cuối cùng bọn họ cũng thoát thân.
Hai người bị mời ra khỏi biệt trang, Giang Thượng Thư chỉ cảm thấy không khí đặc biệt trong lành, sắc mặt ông ta khó coi nói: "Vương gia thế mà lại che chở nó."
Giang Niệm không muốn thừa nhận, chỉ lẩm bẩm nói: "Vương gia chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú mà thôi."
Nam nhân này là bạc tình nhất.
Cho dù bây giờ hắn cưng chiều che chở Giang Quyện như thế nào đi chăng nữa thì một phần sủng ái này có thể chống đỡ được mấy ngày chứ?
Không có ngoại lệ.
Tuyệt đối sẽ không.
Giang Niệm hít một hơi thật sâu, hắn nhiều lần nhắc nhở bản thân.
Ly vương tuyệt đối không phải người thích hợp, mà An Bình Hầu mới phải.
Giang Niệm đột nhiên rất muốn gặp An Bình Hầu, liền nói với Giang Thượng Thư: "Phụ thân, ta muốn đến Hầu phủ một chuyến."
Nghe hắn nhắc đến Hầu phủ, Giang Thượng Thư hỏi: "Mấy ngày trước Hầu gia nói muốn vào cung xin bệ hạ tứ hôn, đã ban xuống chưa?"
Giang Niệm lắc đầu một cái: "Hắn không nói với ta, chắc là chưa vào cung."
"Nếu không có cữu cữu kia của hắn, hai người các ngươi đã sớm thành." Giang Thượng Thư hừ lạnh một tiếng: "Trước đây hắn kiêu ngạo nhưng cũng có chút dễ tính, còn là đồ đệ của Bạch tiên sinh. Ngươi từ nhỏ đã hiểu biết lễ nghĩa, hắn lại không để ngươi vào trong mắt, ngược lại ưu ái Giang Quyện biết bao nhiêu."
Giang Niệm miễn cưỡng nở nụ cười: "Bạch tiên sinh vang danh thiên hạ, cả thế gian kính ngưỡng, Phò mã lại là chân truyền của ông ấy, điểm này e rằng ta thật sự không theo kịp đệ đệ."
"Làm sao có thể." Giang Thượng Thư không đồng ý: "Còn nữa, vài ngày tới Trưởng công chúa sẽ trở về kinh, cữu cữu của hắn cũng trở lại, nên để Hầu gia tiến cung sớm một chút định xong mọi chuyện."
Giang Niệm gật đầu: "Được."
Chần chờ một chút, Giang Niệm không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Phụ thân, hôn ước của đệ đệ và Hầu gia rốt cuộc từ đâu mà có?"
Giang Thượng Thư trả lời: "Ông ngoại của nó và Phò mã định ra."
Giang Niệm giật mình nói: "Không phải ông ấy chỉ là một lão già ở nông thôn thôi sao? Sao lại quen biết với Phò mã?"
Giang Thượng Thư cũng không nhớ rõ lắm: "Hình như đã cứu Phò mã một mạng, ta cũng không hỏi kỹ."
Tâm tư Giang Niệm nặng nề nói: "Là vậy sao..."
......
Trong lầu các, lông mi Giang Quyện hơi rung động, sắp tỉnh dậy, mắt còn chưa mở nhưng cũng qua loa rất chuyên nghiệp: "Ừm, không sai, ông nói đúng."
Cao quản gia đứng bên cạnh thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, Tiết Phóng Ly ôm Giang Quyện liếc mắt nhìn hắn một cái, Cao quản gia vội vã nhịn xuống, chỉ là hai vai vẫn run rẩy không ngừng.
Nói y qua loa không bằng trực tiếp nói y mạo phạm người ta, bỏ mặc người ta còn làm cho người ta tức giận, nhưng cố tình Vương phi của bọn họ còn không biết được.
Vương phi đúng là một người hiếm thấy.
Cao quản gia cảm khái không thôi.
Giang Quyện chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Giang Thượng Thư và Giang Niệm đã biến mất, y mờ mịt hỏi: "Người đâu?"
Tiết Phóng Ly: "Sau khi ngươi ngủ thì về rồi."
Giang Quyện "Ò" một tiếng, một giây sau, y nghĩ đến điều gì đó, thân thể cũng cứng lại.
Có phải là y đắc tội thụ chính lần thứ ba rồi không?
Lúc nói chuyện mà còn ngủ được.
Giang Quyện: "..."
Thật sự là y đã nhiều lần làm nhân vật phản diện giẫm lên mặt nhân vật chính, Giang Quyện bi thương mà thở dài.
Tiết Phóng Ly hỏi y: "Làm sao vậy?"
Giang Quyện hoảng hốt nói: "Sau này ta phải làm người cẩn thận."
Nói tới đây, Giang Quyện nhớ tới Tiết Phóng Ly làm người cũng rất hung hăng, y liền nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, ngươi cũng vậy, đừng nên đắc tội với người ta."
Thiếu niên vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt ướt át trong suốt, âm thanh cũng mềm mại cực kỳ. Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn y, vốn chỉ nên cười khẩy một tiếng nhưng cuối cùng lại mỉm cười nói: "Được."
Hết chương .