Một đêm loạn lạc dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua.
Ánh nắng xuyên qua khe hở, chiếu lên cơ thể Tạ Giác, xuyên qua sợi tóc của anh, phác họa một mảng màu vàng kim rực rỡ chói mắt.
Tạ Giác kéo màn cửa sổ ra, nhìn xuống thành phố được ánh ban mai chiếu rọi: "Hệ thống, nhiệm vụ".
Hệ thống khó chịu nhưng vẫn phải truyền lời.
[Bắt đầu thống kê nhiệm vụ ---]
[Giản Cảo Chi không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào của Tạ Giác, S, PERFECT!]
[Cậu làm ra rất nhiều tư thế bình thường chưa từng làm, S, PERFECT!]
...
Theo âm thanh thông báo của nó, Tạ Giác đánh răng rửa mặt, ra khỏi phòng.
Lúc đi tới cửa, ánh mắt anh đối diện với "búp bê Thẩm" trên giường.
Tạ Giác nghĩ ngợi, xoay người ôm nó vào ngực.
- -- Tục ngữ nói một đêm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm.
Đêm qua nó đã là bạn giường của anh, mà nguyên hình của nó vốn là...
"Chào buổi sáng".
Ngoài cửa, người vừa hiện lên trong đầu Tạ Giác đã sớm ngồi bên bàn ăn uống cà phê.
Sống lưng Thẩm Mặc thẳng tắp, dáng vẻ nhã nhặn, từng hành động cử chỉ nổi bật lên giáo dưỡng của con người, dưới ánh mặt trời hắn đẹp như một bức họa.
Tạ Giác thưởng thức một hồi mới phát hiện trong bức họa có một địa phương không hài hòa.
- -- Tay phải anh Thẩm đang khoác lên một bên tay vịn, trong chiếc ghế cạnh bên có một con búp bê vải mềm oặt đang ngồi dựa vào, trên người còn thêu cái tên Tạ Giác.
"Cái này..."
Thẩm Mặc nâng cốc về phía anh, mỉm cười: "Không thể để chỉ mình tôi bị ngủ được.
Cậu bé tên Việt Trạch kia rất nghe lời, tôi tặng cậu ấy một bao lì xì . tệ, cậu ấy đã nhanh chóng hoàn thành tác phẩm này cho tôi."
"..." Tạ Giác không biết nên nói gì cho phải.
Càng tiếp xúc với Thẩm Mặc, anh càng phát hiện ra, những thứ gọi là dịu dàng, chững chạc, trưởng thành ban đầu tất cả đều chỉ là ảo giác.
- -- Sau khi bỏ lớp mặt nạ xuống, anh Thẩm này cùng lắm cũng chỉ ba tuổi thôi!
Tạ Giác đặt búp bê Thẩm Mặc đối diện búp bê Tạ Giác, để bọn chúng tình thương mến thương.
Chính bản thân anh thì ngồi xuống đối diện Thẩm Mặc: "Gọi bữa sáng chưa?"
Anh trợ lý đẩy xe đồ ăn vừa lúc đi tới.
Anh ta gõ cửa một cái, hỏi: "Chào buổi sáng, ngài Tạ muốn ăn gì thế ạ? Cà phê? Bánh mì nướng? Gan ngỗng? Súp nấm?"
Tạ Giác: "...bánh crepe Trung Quốc".
Trợ lý khiếp sợ --- thế mà đồ ăn sáng yêu thích lại giống y hệt ông chủ của mình?
Anh ta mang theo sắc mặt phức tạp mở nắp các món đồ ăn tầng trên cùng, gan ngỗng tinh xảo, súp nấm, bánh ngọt, tất cả đều được đặt trên những chiếc mâm bạc lấp lánh.
"Ông chủ, đầu bếp năm sao đã đặc biệt làm món bánh bao chiên nước này cho ngài".
Trợ lý đem bữa sáng ông chủ gọi đến cho hắn.
"Chờ một lát, tôi sẽ đi lấy phần bánh crepe Trung Quốc cho ngài Tạ".
"Lấy cả bữa sáng cho chính cậu đi".
Thẩm Mặc hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"
Trợ lý vui vẻ chọn món: "Đậu phụ thối ạ!"
"..."
Trong ánh mắt lạnh băng của ông chủ, anh ta thức thời sửa miệng: "Tào phớ ạ".
...
Cả cơ thể Giản Cảo Chi đau nhức dữ dội, cậu mở to mắt, phát hiện ra mình đang nằm co quắp trong một gian phòng tắm nhỏ hẹp, trong tay cầm một cái...!gậy gỗ thô ráp.
Ký ức đêm qua quay lại, cậu phát hiện ra mình không nhớ rõ chuyện gì, trong đầu chỉ còn lại những mảnh vỡ vụn vặt.
Gương mặt Giản Cảo Chi trắng bệch, cậu bối rối đứng dậy, tự kiểm tra lại chính mình.
Trên người cậu chỉ còn lại một tấm áo choàng tắm, bộ đồ nhân viên quán bar biến mất không còn tăm hơi.
Cậu xốc áo choàng lên, da thịt vẫn còn lưu lại từng vệt xanh tím, trầy da.
Tuy vết thương không nặng nhưng lại làm người khác khó tránh khỏi có những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng.
Tối hôm qua đến cùng là đã có chuyện gì mới có thể để lại trên da thịt của cậu những vết tích như vậy.
Sắc mặt Giản Cảo Chi hoàn toàn trắng bệch, cậu cắn chặt môi dưới, cố tìm lại trí nhớ của mình.
Cậu mất hết liêm sỉ ôm lấy một người đàn ông, còn tùy tiện trêu chọc gã, mà người đàn ông kia chỉ lạnh lùng nói với cậu một câu nói.
Người đó nói gì nhỉ? Giản Cảo Chi liều mạng nhớ lại, nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đang ngăn cản cậu nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối hôm trước, trong đầu tựa như bị phủ một lớp sương mù.
Cậu chỉ nhớ được gương mặt lạnh lùng, phong thái thanh cao, khí chất không thể nào với tới được của người đó.
Chính mình thế mà lại ra tay vấy bẩn người như vậy!
Ánh mắt Giản Cảo Chi không khỏi dừng lại trên bồn tắm lớn ---
Chiếc bồn tắm này chứa đầy nước, liệu rằng có đủ khiến cậu chết đuối hay không?
Đúng lúc này, ngoài phòng tắm vang lên hai tiếng gõ.
Cả cơ thể Giản Cảo Chi run rẩy.
Có người ở bên ngoài gọi: "Sắp trưa rồi, mày đã tỉnh chưa vậy? Mày còn không nói gì là tao mặc kệ mày thật đấy!"
Thế thì tốt quá!
Giản Cảo Chi không biết mình phải đối mặt với những chuyện tiếp theo như thế nào, cậu tuyệt vọng vặn vòi nước, hạ quyết tâm tàn bạo, hung ác đâm đầu vào trong bồn nước.
- -- Hãy để làn nước trong veo này gột rửa tội ác của cậu đi!
...
"Khụ, khụ khụ khụ..."
Việt Trạch kéo chân Giản Cảo Chi, lôi cậu từ trong bồn tắm ra ngoài.
Cậu ta chửi ầm lên: "Mày có bệnh hả?!"
"Đừng quan tâm đến em, để em chết đi".
Giản Cảo Chi khóc ròng: "Em có tội! Em thật có lỗi với mười hai năm giáo dục bắt buộc!"
"Hứ!" Việt Trạch thở hổn hển, chỉ thẳng vào cậu: "Tốt nghiệp trung học thì không tầm thường hả? Đều đã đi làm vịt, mày còn đòi khoe trình độ cao trước mặt tao?"
"Em không có..." Giản Cảo Chi rưng rưng nước mắt giải thích: "Tối, tối hôm qua em..."
"Tao biết, tao trông thấy hết rồi".
Việt Trạch nói.
"...Có phải em đã phóng đãng lắm không?" Giản Cảo Chi hỏi.
Việt Trạch tức điên: "Phóng cái beep.
Mày nghĩ mày có thể phóng đãng hơn được tao á?"
"Sao mày lại thành thế này rồi hả?" Việt Trạch buông Giản Cảo Chi ra, càng nghĩ càng giận: "Sớm biết thế đêm qua tao đã chẳng cứu mày.
Sao lúc mới gặp tao không nhìn ra, mày là một kẻ thích khoe khoang thế nhỉ?"
Đầu tiên là khoe khoang học vấn trước mặt một kẻ chưa học xong lớp , tiếp đó con vịt này còn tiếp tục khoe khoang mình phóng đãng hơn cậu ta, tiếp theo nó lại định khoe cái gì?
Giản Cảo Chi hỏi: "Ngài Tạ đâu rồi? Em, em muốn..." xin lỗi ngài ấy.
Việt Trạch đang từ một con vịt, "Bụp" một cái, tức thành một con cá nóc.
Cậu chàng phồng quả cầu gai quanh mình lên: "Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, ngài Tạ là của tao!"
"Của anh?" Giản Cảo Chi ngạc nhiên: "Ngài ấy là gì của anh?"
"..." Việt Trạch không thèm nghĩ kỹ: "Ngài ấy là cha tao đó! Hôm qua chính miệng ngài ấy đã thừa nhận!"
Quan hệ cha con, có muốn cắt cũng không cắt được, mày có hiểu không? Cái con vịt nhỏ không biết xấu hổ này!
...
Việt Trạch xả hết cơn giận lên Giản Cảo Chi, tinh thần sảng khoái, cuối cùng cũng nhớ ra mục đích của mình.
"À, ngài Tạ bảo tao đến hỏi mày một chuyện".
"Chuyện gì ạ?"
"Xương sống thắt lưng mày thế nào? Có run chân không? Còn có thể đứng lên chứ?"
"..."Giản Cảo Chi khó mà mở miệng, chỉ cảm thấy cả người mình đang đau nhức.
Việt Trạch: "Không đi nổi thì bảo tao nha, tao gọi xe cứu thương cho mày.
Dù sao ngài Tạ hôm qua đã bắt mày làm rất nhiều tư thế bình thường mày không làm."
Gương mặt Giản Cảo Chi lập tức trắng bệch, sau đó từ từ đỏ lên.
Cậu lặp lại: "Em? Tư thế? Bình thường không làm?"
"Đúng vậy".
Việt Trạch tràn đầy phấn khởi lấy điện thoại ra: "Tao còn quay phim lại đó, mày có muốn xem không?"
Giản Cảo Chi nhắm mắt lại không dám nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế được, mở con mắt ra một khe nhỏ, sau đó, cậu trông thấy...
!!!
"Đây là em sao?!"
"Đúng thế."
Video trong tay Việt Trạch như một tia sét, bổ ký ức đã bị phong ấn của Giản Cảo Chi ra.
Cuối cùng cậu cũng nhớ được một phần ký ức liên quan đến quán bar hôm trước.
Cậu vô liêm sỉ ôm lấy ngài Tạ, trong giây phút định vấy bẩn ngài, ngài Tạ bảo –
"Tôi yêu cầu gì cậu cũng không từ chối?"
"...!Vậy thì tốt, cậu đi thông nhà vệ sinh trước đi".
"Nhồi bông vào".
"Lau sạch sàn nhà, cọ cả trần nhà nữa.
Nếu còn chưa thoải mái thì chống đẩy một trăm cái".
Giản Cảo Chi: "..."
Vết thương trong lòng bàn tay là do nhồi bông, vết bầm trước ngực là do cái gậy quét trần nhà đập trúng, trầy da trên đầu gối là do quỳ chân lau sàn, còn phần đau nhức toàn thân, là do cái chống đẩy.
Việt Trạch giơ điện thoại di động lên, thấy cậu ngẩn người, không khỏi cười cợt trên nỗi đau của cậu ---
Cho mày khoe khoang này, sau khi biết không có chuyện gì xảy ra mày đã thất vọng chưa? Chán nản chưa? Trong lòng bấp bênh lắm hả?
Đúng rồi, mày nên tức chết đi thôi!
Trong khi đầu của Việt Trạch đầy những suy nghĩ u ám tối tăm, Giản Cảo Chi lại đã tỉnh táo, quay sang Việt Trạch, lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên trong ngày hôm nay.
Cậu nói: "Tốt quá".
"Hóa ra em không làm ra chuyện sai trái nào cả, cảm ơn anh!"
Việt Trạch: "...!Hừ!"
Cậu ta mất tự nhiên nghiêng đầu, nghĩ thầm con vịt nhỏ này cười lên còn rất đẹp – không, nhất định do ánh nắng hôm nay quá rực rỡ!.