Tạ Giác đứng trong một gian vệ sinh, dùng tấm thẻ dịch dung một lần dán lên trán Lưu Lỗi.
Nhìn gương mặt gã dần thay đổi, trong lòng anh không hề nổi lên một gợn sóng nào.
Đột nhiên, mí mắt Lưu Lỗi khẽ run lên, hình như chuẩn bị tỉnh lại.
[Ký chủ!]
Không cần gọi, Tạ Giác đã dứt khoát bổ sung thêm một nhát chém bằng tay vào gáy gã.
Lời của lập tức bẻ lái, biến thành nịnh hót: [Ký chủ thần công tái thế, đệ nhất thiên hạ!]
Đột nhiên, hai kẻ ở trong nhà vệ sinh nghe thấy tiếng ồn áo ầm ĩ.
Trong âm thanh náo loạn đuổi theo nhau, có tiếng nói vang lên rằng: "Lưu Lỗi đang ở bên trong!"
[Làm sao bây giờ, ký chủ ơi!] cuống cuồng như con kiến bò trên chảo nóng: [Có người đến tìm thằng cặn bã này nè!]
Tạ Giác: "Đừng hốt hoảng."
Anh lấy điện thoại di động ra, mở khu mua sắm Lục Tấn Giang/Đổi/Thẻ dịch dung dùng một lần.
"Lưu Lỗi".
Giọng nam trầm thấp vang lên, tiếng bước chân tới gần, có người gõ lên cánh cửa gian phòng vệ sinh cách vách.
[Nhanh lên!] giậm chân giục giã.
Tạ Giác sử dụng thẻ dịch dung một lần, nhanh chóng cởi áo sơmi của Lưu Lỗi ra trói tay gã lại, trao đổi cà vạt của cả hai.
Anh dùng lưng giữ cánh cửa, hạ thấp giọng hỏi: "Ai thế?"
Thẩm Mặc quay đầu nhìn đám người đông đảo bên ngoài cửa, trong lòng biết rõ mình không thể ra tay ở nơi này.
Cũng trách hắn đã đánh giá thấp uy lực của vầng sáng vạn người mê.
Hắn vốn nghĩ, có vầng sáng này dụ dỗ, Lưu Lỗi sẽ dễ dàng sa lưới hơn.
Nhưng mà...
Rất nhanh, Thẩm Mặc đã nghĩ ra biện pháp khác, hắn gọi: "Cậu Lưu, mở cửa đi, tôi đây".
Trong tay Thẩm Mặc cầm một tấm thẻ phòng, hắn chuẩn bị lừa Lưu Lỗi vào phòng, sau đó nhốt gã hai ngày.
- -- Coi như cho gã nhặt được món hời, Thẩm Mặc mỉm cười.
[Xong xong rồi, hình như là tình nhân nhỏ của gã khốn nạn này đó! Ký chủ, anh có thể đối phó được không?]
Tạ Giác lấy điện thoại di động ra, thấy được chính mình đã biến thành dáng vẻ của Lưu Lỗi.
Anh mở cửa.
Tiếng bước chân sững lại.
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.
Thẩm Mặc trông thấy Lưu Lỗi phía sau cánh cửa.
Cậu cả nhà họ Lưu – công phụ khốn nạn của tiểu thuyết Lục Tấn Giang, giá trị nhan sắc chắc chắn không thể nào kém cỏi.
Hai cúc áo sơmi trên cùng không cài lại, cổ áo lỏng lẻo, cà vạt lệch sang một bên, trên gương mặt còn mang theo sắc đỏ đang làm chuyện tốt bị quấy rầy, hai con mắt sáng đến kinh người.
Ánh mắt Thẩm Mặc dừng trên đôi môi hồng nhuận, dần dần dời xuống, chui vào trong cổ áo rộng mở, đường cong lồ ng ngực xinh đẹp không gầy gò, vùng nối tiếp giữa cổ và xương quai xanh có mấy vết đỏ.
Không khó tưởng tượng ra, chủ nhân của nó mới vừa trải qua trải nghiệm ngọt ngào đến chừng nào.
Ánh mắt Thẩm Mặc càng sâu hơn.
trong đầu hắn phát biểu: [Quả nhiên là gã khốn nạn! Ra ngoài bàn hợp đồng mà vẫn không quên chơi bời lêu lổng! Cặn bã!]
thì nói với Tạ Giác: [Xong xong xong! Cái ánh mắt này, đúng là ánh mắt bắt gian rồi! Ký chủ, anh đã nghĩ ra mình nên đối phó thế nào chưa?]
Tạ Giác dừng lại, hỏi : "Sao cậu nhìn được ánh mắt hắn vậy?"
nghẹn lời: [Đoán].
"Tôi cũng nghĩ vậy."
Không thể trách một người một hệ thống có đoạn đối thoại như trên, thực sự vị khách không mời mà đến ở bên ngoài này...!quá sáng chói!
Ánh mắt của người tới còn sáng hơn ánh sao, dưới đèn huỳnh quang, da thịt hắn lóng lánh như kim cương, quanh thân bị ánh sáng chiếu ra biến thành một khoảng sáng khó lòng nhìn rõ, ngay cả từng sợi tóc cũng lung linh.
Tạ Giác: "Sinh vật biến dị?!"
: [Tôi đoán hắn là một kẻ vạn người mê đó! Vì giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, Lục Tấn Giang sẽ tăng thêm hiệu ứng VIP cho những nhân vật vạn người mê, để chúng ta có thể dễ dàng phát hiện ra bọn họ ngay giữa đám đông, chẳng qua hiệu ứng vạn người mê này hơi quá rồi! Hình như tôi còn thấy được ánh trăng sáng dịu dàng, khí chất thuần khiết và phấn hồng của mối tình đầu tiên trên người hắn nữa].
Tạ Giác: "..."
Trước đây đã từng kể chuyện này, nó nói: [Nhân vật chính thụ trong chắc chắn sẽ nổi bật tựa như đèn lồng giữa đêm khuya, lại như đóa hoa thơm muôn bướm theo đuổi.
Nhưng mà chúng ta không thể kết luận ngay người trước mặt chính là nhân vật chính thụ được, bởi vì thế giới này vốn không chỉ hình thành từ một cuốn sách].
"Cậu Lưu".
Thẩm Mặc gọi: "Nhìn tôi này".
[Thẻ đạo cụ được kích hoạt, chỉ cần ngài chăm chú nhìn, ngay cả tảng đá cũng sẽ mềm lòng].
nói: [Ký chủ, cố lên! Ngài nói cái gì gã kia sẽ nghe cái đó!]
Hiệu ứng vạn người mê tồn tại, Tạ Giác lần đầu tiên gặp phải chướng ngại vật từ khi xuyên sách đến giờ: "Tôi thực sự không nhìn ra được người này là người nào!"
Dưới ánh sáng bóng đèn W chiếu rọi, ngũ quan của đối phương có thêm lớp filter cao cấp, cho dù bản thân Lưu Lỗi có lẽ cũng không nhận ra nổi đây là em tình nhân nào!
: [Ký chủ, đừng hoảng! Anh có thể!]
"Đương nhiên là tôi có thể".
Bàn về lừa đảo, cho tới bây giờ Tạ Giác chưa từng sợ ai.
Anh cười như không cười, nâng cằm lên độ, nhìn lướt qua gương mặt người đối diện, khóe mắt cong cong, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
"Tôi đang bận việc, đừng quấy rầy tôi, có hiểu không?"
"...!Ngoan một chút".
Tầm mắt dừng trên tấm thẻ phòng Thẩm Mặc kẹp giữa ngón tay, ý cười trong mắt "Lưu Lỗi" càng sâu.
Anh rút thẻ phòng, đầu ngón tay vô thức lướt qua làn da Thẩm Mặc, nhẹ nhàng mỉm cười.
Khi hắn nhìn sang, anh thu hồi tầm mắt, cầm thẻ phòng, khẽ chạm môi vào nó: "Đêm nay chờ tôi nhé".
Lúc nói chuyện, anh hạ giọng thật thấp, dịu dàng lại ám muội nói mấy chữ này, đôi con ngươi đen nhánh được ánh sáng bóng đèn trên cao chiếu lên, tựa như có vô số vì sao bí ẩn đang dịch chuyển.
Đến đồ ngốc cũng hiểu được "Chờ tôi" ở đây là có ý gì.
choáng váng.
[Ký chủ ký chủ!] Một hồi lâu sau nó mới thoát ra khỏi bầu không khí lỗ tai nghe xong cũng dính bầu, đỏ mặt, cảm thán từ tận đáy lòng: [Quả nhiên muốn làm kẻ khốn nạn cũng phải có chút tài năng, nhưng mà ngài tuyệt đối không được để gã lừa gạt đấy nhé...!Ký chủ?!]
Thẩm Mặc quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Ngay lúc còn đang ngẩn ngơ, "Lưu Lỗi" đã mang theo người ở cùng gian phòng vệ sinh ban nãy với gã đi khỏi.
Lúc ngang qua Thẩm Mặc, "gã" cất tiếng cười trầm thấp, dường như cảm thấy trêu chọc người khác rất thú vị.
Người đàn ông bên cạnh "Lưu Lỗi" có vóc dáng không khác gã là mấy, khoác chiếc áo ngoài của gã, che kín đi những phần áo quần rách rưới bên trong.
Hai tay của người đàn ông đó bị áo sơ mi trói chặt hiện ra vết đỏ, đang nhắm mắt theo chân "Lưu Lỗi" không rời, không thèm để ý đến ánh mắt người khác dừng trên chính mình, giống như "Lưu Lỗi" mới là tất cả.
"Lưu Lỗi" giơ tay lên, huơ huơ tấm thẻ phòng, chào tạm biệt.
Thậm chí cổ áo mở rộng kia cũng không thèm cài lại, để lộ vùng cổ đầy vết đỏ, thoải mái cho người ta ngó nghiêng, dáng vẻ khí chất hoang đường nhưng giữa một màn như hiện nay lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.
Gã như một làn gió, không ai bắt được.
Gã xấu xa là đạo lý hiển nhiên, xấu xa đến mức ai cũng phải chấp nhận.
Bạn không thể đuổi kịp gã, thế thì chỉ có thể bị gã bỏ ở phía sau lưng.
Nhưng trên đời này, ai lại không thích cảm giác giữ chân được gió?
Thẩm Mặc nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng hít thở thật to, có người phấn khích nhỏ giọng nói rằng: "Tuyệt vời! Trong vòng một ngày có thể gặp được hai anh giai cực xịn".
"Một người chói lóa như Thần Mặt Trời, một người khác lại biết tận hưởng khoái lạc không khác gì Thần Tình Yêu.
Thần Mặt Trời nghiêm nghị ở trên cao, Thần Tình Yêu lại muốn kéo hắn vào vực sâu của dục vọng".
"Hiện giờ tôi cảm thấy họ quá xứng đôi, tôi phải làm sao bây giờ? Một bên tựa băng một bên tựa lửa, là cho tôi tưởng tượng thôi cũng cứng lên rồi!"
"..."
[Ký chủ?] gọi.
Thẩm Mặc giơ tay lên đặt trên ngực, hỏi: "Kính sát tròng vừa gặp đã yêu của cậu sao lại không có tác dụng? Gã không hề nghe lời tôi nói".
Trên thực tế, người kia hoàn toàn không để ý đến hắn, chỉ trêu đùa hắn một hồi rồi bỏ đi mất.
[...] im lặng, vắt óc suy tư: [Sao lại vậy nhỉ? Chẳng lẽ do thời gian hai người đối mặt không đủ dài?]
Thẩm Mặc bỏ ý định tìm hiểu thêm, lòng bàn tay hắn có thể cảm giác được trái tim đang nhảy lên ở trong lồ ng ngực nhanh hơn hẳn bình thường "thình thịch, thình thịch", nóng bỏng vô cùng.
Cái cảm giác ấy đã bắt đầu xuất hiện ngay từ khi trông thấy "Lưu Lỗi".
"Một con người sẽ có hai gương mặt hoàn toàn khác biệt sao?" Thẩm Mặc lẩm bẩm.
Người mới vừa rồi cùng Lưu Lỗi mà hắn điều tra, khác biệt quá lớn.
[Hả?] cảm thấy ký chủ khác lạ, vội vàng tiến hành kiểm tra đo lường nhịp tim, ánh sáng báo động màu đỏ lấp lóe ----
[Cảnh báo! Cảnh báo! Nhịp tim tăng tốc %, ký chủ, ngài động lòng rồi!]
"Không thể nào!"
[Sao lại không thể nào?] cuống lên: [Số liệu cơ thể không thể lừa gạt người! Tại sao lại thế này cơ chứ?]
Nó tra tài liệu trong cơ sở dữ liệu của Lục Tấn Giang nửa ngày, cuối cùng tìm thấy được một lời giải thích hợp lý: [Chẳng lẽ, đây chính là sự hấp dẫn không tài nào chống lại được của công phụ cặn bã với nhân vật chính thụ?]
...
Sau khi đưa Lưu Lỗi đến bãi đỗ xe, dưới tác dụng cuả thẻ thôi miên, gã nghe lời Tạ Giác vô cùng, ngoan ngoãn như một chú cừu non bé nhỏ, hoàn toàn không nhìn ra dưới tấm da người của gã lại là một con sói đểu giả khốn nạn.
[Ký chủ, chúng ta cứ đi như thế sao?] hỏi.
"Không thì thế nào?" Tạ Giác nhìn thấy phía trước có một cái thùng rác, thuận tay ném thẻ phòng vào trong đó.
: [Ít ra cũng phải nói chuyện thêm vài câu chứ? Tôi thấy cậu tình nhân nhỏ kia thật sự rất thích anh].
Thật ra Tạ Giác không định chạy trốn nhanh như vậy, anh còn muốn thăm dò xem người kia đến cùng có phải nhân vật chính thụ hay không, nhưng ---
Tạ Giác móc một chiếc khăn tay từ túi ra, lau lau mắt.
Ánh mắt thần bí thâm sâu lập tức rớt xuống một level.
Anh nói: "Không được.
Hắn chói mắt quá".
Lý trí cố chịu đựng được nhưng con mắt yếu ớt thì không thể.
"Tôi cần một cặp kính râm".
Tạ Giác nhắn tin cho cửa hàng kính mắt cùng cậu trai shipper quen thuộc, chuẩn bị sẵn sàng cho lần kế tiếp gặp mặt kẻ vạn người mê.
Sau đó anh tìm được chìa khóa xe ở trong túi của Lưu Lỗi, thử một vòng quanh bãi đỗ, ngồi vào trong xe gã, nhét gã sang ghế lái phụ.
"Cậu trông chừng gã, đừng để gã tỉnh lại."
[Ok].
cần chiếc dùi cui điện nho nhỏ vốn chuẩn bị sẵn cho ký chủ --- piu piu piu!
Tóc của cậu cả nhà họ Lưu cuộn tròn hết lại.
Chiếc xe nhanh chóng lướt trên đường.
nói: [Ký chủ, anh thả thính giỏi ghê ấy].
Tạ Giác: "Là Lưu Lỗi thả".
: [Anh còn nhận thẻ phòng của người ta, kết quả lại để người ta phòng đơn gối chiếc, ném một trái tim tình yêu vào ngay thùng rác].
Tạ Giác: "Thẻ phòng của Lưu Lỗi, có liên quan gì đến tôi đâu".
bày tỏ sự tôn trọng sâu sắc với ký chủ, giơ ngón tay cái về phía anh.
Chiếm được thân phận công khốn nạn xong, dường như ký chủ không còn kiêng kị gì nữa.
định làm một thí nghiệm, thế là nó thăm dò: [Ký chủ, camera giám sát quay được anh rồi, anh có muốn xóa đi không?]
Quả nhiên, Tạ Giác và đồng thanh trả lời: "Người bị quay là Lưu Lỗi, sao phải xóa?"
khen: [Ký chủ, anh thực sự có tiềm năng trở thành một gã đàn ông khốn nạn đấy!].