Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

chương 66: chương 66

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lúc Phó Gia Hiên vừa khóc vừa suy nghĩ miên man, Cố Văn Quân lúc này lại không có động tĩnh nào khác.

Phó Gia Hiên ngừng khóc, y quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn vẫn đang nhìn chằm chằm sau gáy mình.

Chỉ là rất nhanh, đầu hắn liền gục xuống hõm vai của Phó Gia Hiên.

Hai tay Cố Văn Quân gắt gao siết chặt lấy eo của Phó Gia Hiên, cả người dán sát trên người y đến không có một khe hở.

Hơi thở nóng bỏng phả đều đều bên tai Phó Gia Hiên.

Mãi một lúc lâu, khi xác nhận Cố Văn Quân có lẽ đã thiếp đi rồi, Phó Gia Hiên lúc này mới từ trong hoảng thần lồm cồm bò dậy.

Y nhẹ tay nhẹ chân cố gắng không làm hắn tỉnh dậy, bò xuống khỏi giường, ngồi ở một bên ngây ngốc, sau đó trong lòng trăm mối tơ vò mà nặng nề thiếp đi.

Cố Văn Quân vốn đã ngủ lúc này đột nhiên mở mắt, nhìn đến vẻ mặt ngủ đến không mấy an ổn của Phó Gia Hiên, hắn trong lòng lại không ngừng tự cho chính mình một trận.

Hắn ban nãy quả thực chính là bị sốt cao làm mụ mị đầu óc, thế mà trong cơn mê man lại làm ra loại hành động như thế, đem Phó Gia Hiên dọa sợ thành ra như vậy.

Lúc nãy nếu không phải nghe được tiếng thút thít của Phó Gia Hiên, sợ là hắn sẽ càng làm ra loại hành vi khó có thể tưởng tượng hơn nữa.

Cố Văn Quân muộn màng nhận ra, vọng chiếm hữu của hắn đối với Phó Gia Hiên đã đạt đến mốc báo động.

Hắn đã hoàn toàn không cảm thấy thỏa mãn khi chỉ đứng nhìn y từ xa, hoặc chỉ giữ vai trò như một vị bằng hữu, một người ca ca nữa rồi.

Cố Văn Quân vò tóc, miệng vết thương trên bả vai lúc này càng trở nên đau nhức, khiến đầu óc hắn càng thêm nặng nề.

...

Sáng hôm sau đội ngũ lập tức quay trở về Hoàng cung, Cố Văn Quân được đưa về Thái y viện, để thái y chuẩn trị một cách tốt nhất.

Thân thể Cố Văn Quân vốn khỏe mạnh, hơn nữa còn là người thường xuyên rèn luyện thân thể, cho nên chút vết thương này đối với hắn mà nói cũng không là gì.

Thương thế vừa khỏi, Cố Văn Quân liền lập tức lên kế hoạch mới để trả đũa mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt và Cố Văn Vũ.

Bọn họ dám tính kế trên tính mạng của hắn, vậy thì cũng nên chuẩn bị sẵn sàng tâm lí bị hắn trả thù.

Xưa nay Cố Văn Quân luôn là người có thù tất báo, trước kia trước sự chèn ép của Thẩm Vân Nguyệt, hắn có thể hết lần này tới lần khác nhẫn nhịn chính là vì thời cơ còn chưa tới, thế lực trong tay hắn còn chưa đủ lớn mạnh.

Thế nhưng hiện tại, khi thế cục đã ngày một vạch rõ, thế lực trong tay hắn cũng đã lớn mạnh không gì sánh kịp, vậy thì hà tất hắn phải tiếp tục nhẫn nhịn làm gì?.

Trước tiên Cố Văn Quân đánh vào con đường tiền tài của Thẩm gia.

Thẩm gia kinh doanh rất nhiều mặt hàng, các cửa hàng cũng rất nhiều, Thẩm gia chính là nhờ nguồn thu nhập này mà giàu có lớn mạnh.

Thế đạo tiền bạc là trên hết này, có tiền liền có thể làm tất cả.

Các phe phái ủng hộ Thẩm gia cũng bởi vì bạc vàng làm mờ mắt mà chọn bọn họ.

Thử tưởng tượng, nếu như nguồn tiền tài này bị chặt đứt, vậy thử hỏi Thẩm gia còn có thể hưng thịnh được bao lâu? Người theo ủng hộ bọn họ lại còn bao nhiêu?.

Điều mà khiến Cố Văn Quân tâm thần bất an lúc này chính là, sau đêm hôm đó, thái độ của Phó Gia Hiên đối với hắn liền xảy ra một chút gượng gạo.

Tuy rằng không thể hiện ra một cách quá rõ ràng, nhưng chung quy chính là duy trì một khoảng cách nhất định.

Đối với những lần tiếp xúc tương đối thân mật như xoa đầu, giúp y chỉnh lại y phục,...!Trước kia thái độ của y đối với những hành động này của hắn cũng rất bình thường, nhưng hiện tại y lại tránh né.

Cố Văn Quân cũng hiểu được đạo lí dục tốc bất đạt, đêm hôm đó quả thực là do hắn quá bốc đồng, quá thiếu suy nghĩ.

Cố Văn Quân vẫn đang mãi lo suy nghĩ xem nên làm thế nào để kéo gần lại khoảng cách giữa hai người bọn họ thì lúc này, Phó Gia Hiên từ đâu trở về, trên người còn ôm một ôm sách tranh được cuộn lại từng cái rất tỉ mỉ.

Cố Văn Quân thấy vậy liền lập tức chạy tới, giúp y cầm mấy cuộn tranh kia đặt lên trên bàn.

"Sao đột nhiên lại mua nhiều tranh như vậy? Để dành đọc dần sao?".

Cố Văn Quân mở miệng dò hỏi, thuận tiện đếm đếm, tổng cộng có tới hơn năm mươi cái cuộn tranh.

"Cái này không phải cho Hiên nhi, mà là cho ngài".

Phó Gia Hiên nhàn nhạt nhìn hắn.

"Cho ta?".

Cố Văn Quân có hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là kinh hỉ.

Hiên nhi đột nhiên lại tặng "quà" cho hắn, này có phải nói lên, y đã hết giận hắn rồi không?.

Cố Văn Quân hưng phấn đến tay cũng có chút run, hắn hào hứng cầm lấy một cuộn tranh rồi mở ra.

Nhưng đập vào mắt hắn chính là chân dung của một nữ nhân tú lệ, ở dưới cùng của bức tranh còn có mấy dòng chữ, tóm tắt ngắn gọn về tính cách, học thức và gia cảnh của người này.

Cố Văn Quân mở thêm mấy cuộn tranh nữa, nội dung tranh vẫn tương tự, làm nội tâm hắn lúc này giống như sụp đổ.

Hiên nhi không những không tha thứ cho hắn, trái lại còn muốn mai mối hôn sự khác cho hắn?!.

"Chuyện hôn sự của ngài cũng đã trì trệ khá lâu rồi, hiện tại Hiên nhi ra sức thay ngài tìm kiếm, tìm về được những người này.

Những người này mặc kệ là dung mạo hay gia thế cũng đều rất tốt, là người có thể xứng đôi cùng ngài.

Nhị điện hạ cứ từ từ mà chọn, nếu như nhìn trúng người nào, Hiên nhi sẽ đứng ra hẹn gặp mặt cho ngài".

Phó Gia Hiên nói đến rất đường hoàng, y hoàn toàn không nhận thấy sắc mặt ngày càng kém của Cố Văn Quân.

Ngôn Tình Xuyên Không

Sau đêm hôm đó, Phó Gia Hiên đã suy nghĩ rất nhiều.

Y nhìn nhận, nguyên nhân chắc chắn là do Cố Văn Quân " cầu bất mãn" cho nên mới mơ thấy loại giấc mơ như vậy và hành động như thế với y.

Cho nên để chấm dứt hoàn toàn chuyện này, y liền tự chủ trương đi tìm kiếm hôn sự tốt cho hắn.

Chỉ khi nào hắn thành thân, bên cạnh có nữ nhân bầu bạn, nhu cầu sinh lí được thỏa mãn, thì quan hệ giữa y và hắn mới có thể trở lại bình thường như trước kia.

Hơn nữa, nếu hắn có thê tử bên cạnh bầu bạn liền sẽ không còn cô đơn nữa, hắn cũng không cần dính một chỗ với y nữa.

Như vậy lời hứa bầu bạn bên cạnh hắn của y trước đó cũng sẽ có thể sớm chút hoàn thành, ngày y thoát khỏi Hoàng cung cũng không còn xa nữa.

"Hiện tại là thời điểm căng thẳng để tranh giành ngôi vị Thái tử, ta sao có thể vì trầm mê nữ sắc mà đánh mất cơ nghiệp cả đời?

Chuyện này, vẫn là nên tiếp tục gác qua một bên đi.

Hiện tại có Hiên nhi ở bên cạnh bầu bạn cùng ta, như vậy cũng đã đủ rồi".

Cố Văn Quân đem cuộn tranh cuộn trở lại, sau đó ra vẻ trấn tĩnh mà nói với Phó Gia Hiên.

"Ngài nói sai rồi.

Lựa chọn đối tượng thành thân phù hợp với mình, đó không phải là trầm mê nữ sắc.

Trái lại, nếu như người ngài chọn có gia thế tốt, còn có thể trợ giúp ngài.

Còn một điều nữa chính là, Hiên nhi không thể bầu bạn bên cạnh ngài cả đời được.

Ngài đừng quên lời hứa trước kia giữa chúng ta, chỉ hai năm nữa thôi, Hiên nhi liền sẽ rời khỏi đây.

Hiên nhi cũng có cuộc sống của riêng mình, cũng sẽ cưới thê tử, cũng sẽ sinh...."

"Đủ rồi".

Cố Văn Quân trên trán nổi gân xanh, hắn cực lực kìm chế bạo ngược trong lòng.

Ánh mắt hắn sắc lạnh nhìn đôi môi căng mọng đáng yêu nhưng toàn phát ra những lời nói khiến người khác đau lòng của Phó Gia Hiên, hắn quả thực chỉ muốn đem đôi môi kia dày vò đến chảy máu.

"Lời hứa kia, ta chưa từng quên.

Nhưng có lẽ Hiên nhi đã quên rằng, ta đã có người trong lòng rồi.

Đúng là đã làm phiền Hiên nhi phí công một phen, nhưng những người này, quả thực không lọt được vào mắt của ta".

Cố Văn Quân lúc này đột nhiên liền nhớ tới lí do này, đúng lí hợp tình mà mang ra nói.

Chuyện Cố Văn Quân nói đã có người trong lòng, Phó Gia Hiên dĩ nhiên không quên.

Nhưng người đó là ai? Y chưa từng thấy Cố Văn Quân tiếp xúc thân mật với người nào khác, hắn cũng không có biểu hiện lạ nào, hoàn toàn không giống trạng thái của người đang yêu.

Cho nên nói, khả năng cao chính là Cố Văn Quân không muốn thành thân, cho nên liền tùy tiện bịa đại một lí do để thoái thác.

Chỉ là, chuyện hôn sự là của Cố Văn Quân, nếu hắn không muốn, y cũng không có quyền gì để ép buộc.

Cố Văn Quân nhớ lời hứa của bọn họ là tốt rồi, đợi hai năm nữa, mặc kệ Cố Văn Quân đã có người bầu bạn hay chưa, y vẫn sẽ rời đi, tuyệt sẽ không lại lần nữa mềm lòng.

"Nếu đã như vậy, vậy thì sau này Hiên nhi sẽ không lại làm chuyện bao đồng nữa.

Dù sao nếu ngài đã không thích, Hiên nhi cũng không có tư cách để ép ngài".

Phó Gia Hiên trong lòng hậm hực, vừa nói vừa ôm lấy đống tranh cuộn kia rời đi.

Cố Văn Quân nhìn bóng lưng của y, âm thầm cắn chặt răng.

Chết tiệt! Chẳng những không thể giản hòa, trái lại càng [email protected] tình thế trở nên căng thẳng hơn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio