Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia

chương 70: chương 70

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Văn Quân đặt Phó Gia Hiên lên giường, mành trướng chậm rãi buông xuống, chăn cũng được vén đâu đấy gọn gàng, Cố Văn Quân lúc này mới hạ lên trán y một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, sau đó hắn mới quay trở về phòng mình.

Ngay lúc này, giữa đêm khuya tĩnh lặng, một con hồ điệp vô cùng lộng lẫy lặng lẽ từ trong ống tay áo của Phó Gia Hiên chui ra.

Nó đảo hai vòng trước mặt Phó Gia Hiên, sau đó vươn cái vòi hút mảnh như kim của mình, chuẩn xác đâm vào động mạch trên cổ của y.

Bụng của hồ điệp nhanh chóng to lên, đợi đến khi nó hút máu đến no căng, lúc này nó mới chậm rãi rút cái vòi hút máu kia ra khỏi người Phó Gia Hiên.

Có lẽ do "ăn" quá no, hồ điệp gần như bay không nổi nữa, nó gian nan đập cánh, loạng choạng tìm đường bay ra ngoài.

Mành trướng vốn dĩ chỉ khép hờ, cho nên với kích thước mảnh như cánh hồ điệp, mặc dù phải vác thêm một cái bụng thật to, nhưng nó vẫn có thể dễ dàng bay ra ngoài.

Con hồ điệp trong đêm tối cố sức vỗ cánh, thần không biết quỷ không hay vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm vệ quân.

Nó thuận lợi rời khỏi Thái Hòa cung, sau đó bay đến phòng của Chu Viễn Trình_ Quốc sư của Bắc Mạc.

Chu Viễn Trình lúc này mặc một cái áo ngủ thuần đen, hắn ngồi bên cửa sổ, mái tóc dài buông thỏng, ở trước mặt còn có một tách trà vẫn đang bốc khói nghi ngút.

Mắt thấy hồ điệp hoàn thành sứ mệnh bay trở về, Chu Viễn Trình lúc này vươn tay đón lấy.

Sau đó, cánh lẫn đầu của con hồ điệp kia đều bị hắn bóp nát, chỉ còn lại một bụng máu tươi mà nó vừa hút được từ trên người Phó Gia Hiên.

....

Sáng sớm hôm sau, mọi thứ vẫn trôi qua rất bình thường.

Nhưng đến giữa trưa, khi Nha hoàng như thường lệ đi đánh thức Phó Gia Hiên thì cảnh tượng kinh hoàng liền xảy ra.

Cũng không biết vì cớ gì, Phó Gia Hiên lại ngủ say như chết.

Không chỉ vậy, cả người còn tím tái đến đáng sợ, tay chân thì lạnh toát, hơn nữa nhịp thở còn vô cùng yếu ớt.

Thái Hòa cung một mảnh hỗn loạn, Cố Văn Quân trên mặt không còn chút huyết sắc, hắn quát lớn sai người đi tìm Thái y, còn bản thân thì ôm chặt lấy Phó Gia Hiên, cố gắng lay y tỉnh lại.

Mãi đến khi Thái y đến, Cố Văn Quân mới miễn cưỡng buông Phó Gia Hiên ra.

Người đến là Triệu Thái y, ông càng bắt mạch, đôi mày lại càng nhíu chặt.

Đã một lúc trôi qua, sắc mặt Triệu Thái y vẫn không hề thay đổi, làm cho Cố Văn Quân gần như mất hết cả kiên nhẫn.

"Rốt cuộc Hiên nhi đây là bị làm sao vậy? Chẳng phải tối hôm qua đều rất bình thường sao?!".

Cố Văn Quân hai mắt đỏ ngầu.

Khoan đã, chẵng lẽ là do ăn trúng cái gì đó?

Nhưng cũng không thể, bởi vì những món mà hắn đút cho y, hắn cũng đều đã nếm thử qua, ngon thì mới đút cho y.

Nếu như nói trong thức ăn có độc, vậy hẳn là hắn đã trúng độc trước rồi.

Vậy chẳng lẽ, đêm qua có người tới hạ thủ với y sao?

Càng nghĩ, sắc mặt Cố Văn Quân càng trở nên trầm trọng, hắn sai người đi điều tra, xem tối qua có phát hiện điểm nào bất thường hay không.

Triệu Thái y sau một lúc lâu bắt mạch cho Phó Gia Hiên, ông lúc này mới buông tay, miệng khép mở mấy lần, nhưng lại cũng không biết nên nói thế nào.

"Rốt cuộc Hiên nhi bị sao vậy? Triệu Thái y, ông mau nói đi!".

Cố Văn Quân quả thực mất hết kiên nhẫn.

"Cái này...thật sự....Thần, thần bất tài, chuẩn không ra bệnh, thỉnh Điện hạ mời Thái y khác cao minh hơn đi".

Triệu chứng như vậy, Triệu Thái y quả thực không phải lần đầu thấy, đây là triệu chứng mà những người trúng kịch độc thường biểu hiện.

Chỉ là kỳ lạ ở chỗ, mạch tượng của Phó Gia Hiên quả thực yếu thì có yếu, nhưng lại rất bình thường, hoàn toàn không giống mạch tượng của người bị trúng độc.

Ban nãy Triệu Thái y cũng đã dùng các biện pháp mà mình biết để cố gắng làm Phó Gia Hiên tỉnh lại.

Thế nhưng đều vô dụng.

Bệnh thì chuẩn không ra, người thì cứ nằm yên một chỗ.

Nếu như lồ ng ngực Phó Gia Hiên không chậm rãi phập phồng, Triệu Thái y quả thực còn tưởng y chỉ là một cái xác.

Như vậy, bảo ông chữa trị bằng cách nào đây?.

"Triệu Thái y, ông nói vậy là sao chứ? Bệnh mà ông không chữa được, thì còn ai có thể chứ? Ta lệnh cho ông, nhất định phải chuẩn trị cho Hiên nhi tới cùng, trị đến khi nào khỏi hoàn toàn thì thôi!".Cố Văn Quân gần như mất hết lí trí mà hét lớn.

Hắn từ trước đến giờ làm người đều rất khiêm tốn lễ độ, thân là Hoàng tử, thế mà lại chưa từng dùng quyền thế của mình để bức ép ai bao giờ.

Vậy mà hiện tại, vì Phó Gia Hiên hắn không ngại sử dụng hết tất cả quyền hạn của mình.

Triệu Thái y thật ra xuất thân là một người phiêu bạt giang hồ, chỉ một bộ kim châm mà hoành hành khắp bốn bể, danh tiếng vang xa khắp vùng.

Tất cả đều là do cơ duyên, Triệu Thái y nợ nhân tình lớn của Tiên đế, cho nên mới tiến cung làm Thái y.

Y thuật của ông quả nhiên cao minh không ai bì kịp, cả Thái y viện trước kia đều có ý kiến với xuất thân "không chính quy" của ông, nhưng chỉ sau ngắn ngủi mấy ngày, thái độ liền đã thay đổi đến chóng mặt.

Cho nên nói, ở trong Hoàng thành, so về y thuật, Triệu Thái y tự xưng thứ hai liền chẳng có ai dám nói mình thứ nhất.

Triệu Thái y quả thực chính là cọng rơm cứu mạng duy nhất mà Cố Văn Quân có thể bám lấy lúc này.

Triệu Thái y quả thực khó xử.

Chuẩn không ra bệnh, vậy kêu ông chữa bằng cái gì đây?

Ngay lúc này, Khắc Lạp Tư hay tin liền cũng đã nhanh chóng chạy tới, hơn nữa phía sau còn dắt theo dược sư của Tây Vực vội vã đến.

Không chỉ vậy, Cố Văn Thành lẫn bên phía Phó gia cũng lần lượt đến đông đủ.

Hơn nữa, ngay cả người của Bắc Mạc cũng tới.

Nhìn Phó Gia Hiên tím tái nằm im không động trên giường, lòng ai nấy đều tràn ngập khủng hoảng.

Nhan Tuyết Hà lảo đảo suýt thì ngất, được Phó Gia Xuyên đỡ lấy.

Cả hai người nháy mắt như già đi mười tuổi, nhìn nhi tử bảo bối của mình lại thành ra thế này, có ai mà chịu được cơ chứ?!.

Dược sư mà Khắc Lạp Tư mang đến lúc này nhanh chóng tiến lên chuẩn bệnh cho Phó Gia Hiên.

Ông ta không bắt mạch, mà sử dụng các loại dược liệu khác nhau để kiểm tra độc tố trên người của Phó Gia Hiên.

Nhưng đáng tiếc chỉ làm mất thời gian mà không kiểm tra ra được cái gì.

Bởi vì đơn giản, thứ mà Phó Gia Hiên mắc phải, không phải là độc.

"Thế nào rồi?".

Cố Văn Quân và Khắc Lạp Tư trăm miệng một lời mà lên tiếng dò hỏi.

Nhưng mà đổi lại, chỉ là cái lắc đầu bó tay của ông ta..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio