Trịnh Hưng Sâm thấy Phương Trường chủ động lên tiếng, thở dài bên loa: " Kỳ thực Phương Trường không tham gia cũng được, chẳng ai trách cậu đâu.
Lũ quái vật kia quả thật rất đáng sợ, mọi người kiêng dè là chuyện bình thường.
Đáng tiếc, tôi đã bị ký sinh, không thể ra ngoài làm mồi dụ chúng.
Nếu không thì tôi cũng chẳng cần nói như vậy."
Trong khoang dinh dưỡng, Phương Trường nghe vậy chỉ muốn cười thật to.
Nếu Trịnh Hưng Sâm có thể nghĩ ra kế hoạch thì chắc chắn hắn đã sớm chọn ai làm mồi nhử rồi.
Ngay từ đầu, hắn ta đã dùng đạo đức và dư luận để buộc Phương Trường phải đồng ý.
Ngay cả trong câu thở dài cảm thán lúc nãy cũng đầy ẩn ý: Cậu xem, chúng ta đều bị ký sinh rồi, cậu không giúp thì còn ai nữa, có thể nhẫn tâm bỏ mặc chúng tôi sao.
Thật khiến người ta ghét bỏ!!!!!
Người này quá đạo đức giả, không phải Phương Trường không muốn làm mồi nhử, chỉ là cậu rất ghét người dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy để bắt ép phải giúp đỡ.
Phương Trường trực tiếp phớt lờ Trịnh Hưng Sâm đang líu lo không ngừng.
"Thôi." Thấy Phương Trường chỉ im lặng và Trịnh Hưng Sâm vẫn tiếp tục lải nhải, An Nhiên liền lên tiếng cắt ngang "Phương Trường có thể gia nhập, trợ giúp out game đã là cho chúng ta một đại ân rồi.
Cậu ấy không cần phải hi sinh làm chuyện này nữa, huống chi nó quả thật quá nguy hiểm."
"Đúng vậy." An Khang sảng khoái tán thành "Tôi cũng thấy không cẩn thiết phải liên lụy anh ấy vào đâu."
Lâm Giai Âm lại nói chen vào "Nhưng không phải thân thủ của Phương Trường rất tốt sao? Vốn dĩ thiết lập tốc độ chức nghiệp pháp sư rất yếu, mà cậu ấy có thể phát huy tốt như vậy thì chắc chắn trong thế giới thực càng tốt hơn nữa.
Chỉ là chạy thôi mà, dễ như ăn cháo.
Anh không thể giúp chúng tôi sao? "
Trịnh Hưng Sâm: "Đúng vậy, thời gian mấy người An Khang, Vân Bác Vũ bị ký sinh ngắn, nhưng thời gian tôi với Mạnh An Nhiên bị ký sinh quá dài rồi, huống chi An Nhiên còn là người đầu tiên.
Rất có thể giây sau có người trong số chúng tôi sẽ nổ tung.
Cậu đành lòng ư?".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Mạnh An Nhiên kìm nén nãy giờ, tức giận: "Đủ rồi! Tôi nói không cần là không cần! Mấy người cũng nói tôi là người bị ký sinh sớm nhất đấy, mà tôi chưa cần Phương Trường giúp thì mấy người có tư cách gì? Sợ chết? Chờ tôi chết rồi mấy người hẵng sợ hãi!!"
Ngữ khí cô quá dữ dằn, dọa cho Trịnh Hưng Sâm câm nín, im thin thít.
Hứa Lôi: "Cho nên chúng ta vẫn nên nghĩ cách cùng nhau ra ngoài để đến phòng y tế kia đi."
Vốn đã không thoải mái vì bị Mạnh An Nhiên chặn họng, Trịnh Hưng Sâm nghe Hứa Lôi mở miệng, lập tức hừ lạnh: "Vậy cũng được, để tôi chống mắt lên xem mấy người làm được cái mẹ gì, đều là dân văn phòng, lập trình viên, chạy vài bước đã thở..."
Hứa Lôi: "Khoang dinh dưỡng chỗ tôi có vấn đề về máy móc, không có ai ở, nhìn thấy rất rõ ràng.
Nhưng trên đó vẫn có một con quái vật bám lấy.
Điều đó có nghĩ là gì? Qua mấy lần kiểm tra, tôi có một phán đoán, chính là đôi mắt của chúng lớn, nhưng thị lực không quá tốt, phải dí sát vào mới nhìn thấy.
Có lẽ, chúng nó di chuyển bằng cách phán đoán âm thanh.
Hơn nữa, chúng ta đã bị ký sinh nên chúng sẽ không thấy hứng thú nữa đâu.
Hành động cũng tiện hơn người không bị ký sinh.
Một khi kế hoạch bắt đầu, tôi sẽ mở khoang dinh dưỡng của tôi ra, nhưng chỉ hé một nửa thôi.
Chắc chắn mấy con quái vật gần đấy sẽ hô hoán đồng bọn đến thực hiện cái "nghi thức" lúc nãy.
Chờ chúng tụ tập về đây, tôi sẽ mở từng kho dinh dưỡng và ra hiệu cho tất cả, đến lúc đó mọi người phải nhanh chóng chạy đến cửa D, tập kết tại phòng y tế.
Tôi không biết kế hoạch này có khả thi hay không nên sẽ nghĩ biện pháp làm nhiễu hệ thống lần, chia thành từng đợt để mọi người rời đi."
Mạnh An Nhiên: "Vậy còn anh?"
Hứa Lôi: "Tôi có tính toán của tôi.
Hơn nữa, so với cô, tôi bị ký sinh muộn hơn nửa tháng, vẫn có thể chờ cứu viện.
Bây giờ cô mới là người có nguy hiểm lớn nhất.
bg-ssp-{height:px}
Nếu tầm tiếng sau mà không có tin tức gì của đội cứu hộ, tự tôi sẽ dùng phương pháp tương tự để thoát ra."
Trịnh Hưng Sâm "Anh có nắm chắc sẽ làm nhiễu được hệ thống, mở khoang dinh dưỡng ra không?"
Hứa Lôi: "Chuyển đổi mấy cái mã thôi, không làm khó được tôi.
Chỉ cần đem mã khống chế đổi ngược lại, nhập vào thì khoang dinh dưỡng của mọi người sẽ tự động mở ra."
Vân Bác Vũ: "Nhưng có khả thi không vậy? Mấy đặc tính đó của quái vật cậu cũng nói là cậu quan sát được, cũng chưa thể chắc chắn %.
Nhỡ may mở khoang dinh dưỡng ra, cả đám tụ tập lại "hội đồng" thì sao chúng ta?"
Hứa Lôi: "Vậy thì chạy thôi.
Trong số chúng ta chẳng ai biết một thông tin gì về lũ quái vật đó.
Mà làm gì có lựa chọn nào khác đâu, chẳng lẽ cứ ở đây chờ chết? Kỳ thực, không riêng gì bước thoát ra, nếu muốn tới phòng y tế mọi người phải đối mặt thêm một nguy hiểm khác nữa —— chính là thủ phạm đã ký sinh lên mọi người.
Cửa D hình như là lối rời đi của chúng nó.
Lũ quái vật "may mắn" thành công ký sinh được rồi nên rảnh rỗi, đi dạo thong dong lắm.
Tôi ở trước cửa D nên thấy rất rõ một đám đang lởn vởn quanh đây, dự tính rời đi.
Cũng không biết đến cùng là chúng tới nơi nào.
Vậy nên, để đảm bảo an toàn, tôi sẽ mở khoang dinh dưỡng của người cách xa nhau nhưng cùng khu D, An Khang cùng Trịnh Hưng Sâm."
An Thiên Hạ sửng sốt "Tôi...!Tôi á?"
Hứa Lôi: "Đúng, chính là cậu và Trịnh Hưng Sâm.
Nhớ này, khi đi ra ngoài, tận lực hạ thấp âm thanh của mình xuống.
Tất cả đều phải mang theo bộ đàm trong khoang dinh dưỡng nghe hiệu lệnh của tôi.
Nếu có ai bị quái vật vây lại thì nói với tôi, để tôi gây rối, sau đó mọi người hãy mau chóng chạy đi.
Thêm nữa, nếu thấy mình thật sự không chạy được, hãy ở lại trong khoang dinh dưỡng.
Có điều trí tuệ của đám quái vật này khá cao, không biết biện pháp đó có thể lừa chúng nó được mấy lần, vậy nên nếu điều kiện cho phép, vẫn là mọi người cố chạy thật nhanh vào."
Phương Trường thấy mặt An Thiên Hạ đã vàng như nghệ rồi.
An Khang: "À...!Cái đó...!Được rồi, tôi sẽ thử..."
Phía bên Trịnh Hưng Sâm lại rất sảng khoái đáp ứng."Được, tôi sẵn sàng rồi, chỉ chờ hiệu lệnh từ anh thôi."
Hứa Lôi: "Được, chuẩn bị sẵn sàng nhé."
Đang ồn ào, nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng.
Họ vô thức nín thở, chỉ sợ chỉ cần một âm thanh nhỏ nhất thôi cũng ảnh hưởng đến thao tác Hứa Lôi.
Một loạt tiếng lách cách lách cách gõ phím vọng vào máy liên lạc.
Mấy phút sau, Hứa Lôi đã lên tiếng: "Được rồi, An Khang, Trịnh Hưng Sâm, hai người chuẩn bị —— "
Con quái vật đang ôm khoang dinh dưỡng của Phương Trường nghe thấy tiếng hú của đồng bọn, nó bỏ động tác đang làm dở, chạy về một hướng khác.
An Khang: "Con quái vật bên tôi đã qua đó!"
Mạnh An Nhiên: "Bên tôi cũng vậy!"
Lâm Giai Âm: "Con quái vật bên tôi cũng rời đi rồi!"
Bên phía Hứa Lôi nhìn rõ nhất: "Tôi nhìn thấy rồi, cõ lẽ tất cả đã sang bên này rồi.
An Khang, Trịnh Hưng Sâm, hai người nghe mệnh lệnh của tôi, chuẩn bị đếm ngược ——————...!—— chạy!"
An Khang nghe thấy hiệu lệnh, luống cuống mở khoang dinh dưỡng ra.
Chính vì luống cuống quá, chạy được nửa đường thì chân vấp phải cửa khoang dinh dưỡng, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Âm thanh Hứa Lôi hoang mang truyền đến trong bộ đàm: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mấy con quái vật có chút rối loạn thế này?"
An Khang: "Tôi...!không cẩn thận vấp phải cửa khoang ngã."
Hứa Lôi: "Mau trở về, lần hành động này thất bại."
Trịnh Hưng Sâm: "Không thể trở lại, anh cũng nói đấy, những con quái vật này rất thông minh, lần này có thể trúng kế, lần sau chưa chắc đâu!".