An Thiên Hạ rất nhút nhát, đang nằm trên bàn mổ mà nghe phải tin dữ như vậy thì cuống cuồng lên, thiếu chút nữa ngỏm dậy chạy mất.
Không biết cu cậu tự động viên mình kiểu gì nhưng vẫn trấn tĩnh lại được, tiếp tục quá trình giải phẫu.
May là An Thiên Hạ không có té xỉu.
Coi như không ngất đi thì An Thiên Hạ cũng đã sợ đến xanh cả mặt rồi.
Bị kẹp giải phẫu giữ lại, con quái vật kia giãy dụa ngày càng mạnh hơn, dường như muốn thoát khỏi nó.
Mà theo hướng của Phương Trường thì cậu có thể nhìn thấy cái lưỡi của con quái vật đang theo xu hướng ngày càng bám chặt lấy dạ dày của An Khang.
Cảm giác nó đang thay đổi sách lược, muốn chọc thủng nội tạng của vật chủ để thoát ra.
"Không thể tiếp tục chờ" Phương Trường lên tiếng "Chẳng mấy chốc kẹp sẽ không khống chế nổi con quái vật kia, cậu phải nhanh chóng hạ quyết định đi."
Sắc mặt An Khang vẫn tái nhợt, nhưng nghe thấy tiếng Phương Trường, đôi mắt liền kiên định trở lại "Tôi tin anh.
Bây giờ anh giúp tôi ngắt nguồn điện thì máy móc sẽ tự thu hồi kẹp giải phẫu.
Tính toàn một chút thì sẽ có khoảng giây từ lúc ngắt điện đến khi kẹp giải phẫu được thu hồi thành công.
Trước khi dạ dày tôi bị kéo đứt thì anh hãy nhanh tay dùng công cụ tách nó với dạ dày ra giúp tôi."
Có vẻ chúng ký sinh bằng cách bám vào nội tạng.
Mà con này còn đang trong nhau thai nên răng miệng cũng đang hình thành, chẳng ai biết được thời điểm đó răng miệng của nó có thứ đồ "tốt đẹp" gì sinh ra hay không.
Cho nên trước khi dạ dày bị túm đứt thì Phương Trường phải nhanh chóng lôi cái miệng nó ra.
May mà tốc độ của Phương Trường khá nhanh, tay cũng đủ vững vàng.
Cái loại thao tác này nếu sai một giây chậm một bước thôi thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy có chút hồi hộp nhưng nước đã đến chân rồi, không nhảy không được.
An Khang luôn mồm chỉ đạo Phương Trường phương pháp điều khiển.
Phương Trường nhắm mắt mặc niệm mấy lần, đem các thao tác ghi nhớ lại, sau đó bắt đầu hành động.
Sau khi ngắt điện, con quái vật liền cảm nhận được mình mất kết nối với ký chủ, nó【 chi —— 】một tiếng mà rít gào ầm ĩ.
Cùng lúc đó, Phương Trường xuống tay với kẹp phẫu thuật cũng dao mổ.
An Khang nằm trong khoang dinh dưỡng hoàn toàn vô trùng, vậy nên khả năng chết do nhiễm trùng vết thương là vô cùng nhỏ.
Bây giờ chỉ sợ Phương Trường thao tác sai thôi.
Tuy rằng lần đầu tiên thao tác nhưng Phương Trường phát huy cực kỳ vững vàng, ngay lập tức đã tách được phần miệng với dạ dày của An Thiên Hạ một cách hoàn hảo.
Trong phút ngàn cân treo sợi tóc, không hiểu sao Phương Trường vẫn có thể bình tĩnh vận linh lực, tỉnh táo thao tác.
Sau khi tách ra, chiếc kẹp giải phẫu liền thu hồi lại.
Phương Trường hoàn thành giải phẫu liền thở phào nhẹ nhõm, đem con quái vật vừa được kéo ra vứt nguyên nó vào một thiết bị tự động tiêu hủy.
Sau khi giải phẫu, An Khang được ngâm trong chất lỏng chữa trị.
Cái gọi là "Giải phẫu" nghe có vẻ khó khăn rốt cục cũng đã hoàn thành.
Nhìn An Khang có vẻ không quá tốt nhưng chắc chắn trạng thái cơ thể đang ở trạng thái dần hồi phục.
Bên này rất thuận lợi, nhưng có vẻ ở một bên nào đó lại có người chơi dơ rồi.
Trước khi đi, Phương Trường đã triệt để bóp nát xương cánh tay của Trịnh Hưng Sâm và gã ta lâm vào hôn mê.
Nhưng Phương Trường quên mất gã đã từng là lính đánh thuê, mưa bom bão đạn đều trải qua rồi, nát một cánh tay đã tính là gì.
Tuy rằng đau đớn nhưng cũng chỉ khiến gã hôn mê trong phút chốc.
Rất nhanh Trịnh Hưng Sâm đã tỉnh lại.
Tỉnh lại, Trịnh Hưng Sâm lấy hộp y tế trong khoang dinh dưỡng của Phương Trường chữa trị sơ qua cho cánh tay của mình.
Vừa vặn, gã nghe được mọi người đang thảo luận qua bộ đàm dự phòng cất ở góc mà Phương Trường quên không lấy đi.bg-ssp-{height:px}
Đương nhiên, tất cả mọi người đều cho rằng Trịnh Hưng Sâm đau quá nên hôn mê nên cũng không thảo luận cũng chẳng đề phòng gì cả.
Tình cờ lúc Trịnh Hưng Sân tỉnh lại nghe được Hứa Lôi bày cách mở khoang dinh dưỡng của mình.
Không ngờ Hứa Lôi quá tập trung tinh thần vào Phương Trường cùng An Thiên Hạ nên lần này thao tác có chút sơ sẩy, bị con con quái vật ở khoang dinh dưỡng bên cạnh chú ý tới.
Nó thò cái lưỡi vào thăm dò vào khoang đối diện, không thấy ai liền nản chí.
Bỗng dưng bên Hứa Lôi vang lên một tiếng động nhỏ, nó liền tiến về phía đó.
Cũng chính bởi vì thấy Phương Trường cùng An Thiên Hạ đã chạy trốn thành công, quái vật đã dần yên tĩnh lại nên mấy người thương lượng một chút, quyết định tiếp tục triển khai đối sách này.
Họ quyết tâm bất chấp nguy hiểm bởi bọn họ vẫn còn lương tâm, không thể lấy người vô tội làm mồi nhử để họ sống sót được.
Cho nên Hứa Lôi liền phát động tất cả mọi người kiểm tra lại khoang dinh dưỡng của chính mình, thấy cái nào lỏng lẻo quá, bị ăn mòn gần hết rồi thì thoát ra trước.
Vừa có thể hấp dẫn quái vật, vừa có thể trợ giúp cho người phía sau cũng như tự bảo vệ chính mình.
Không biết vì sao, Giai Âm cùng Mạnh An Nhiên có chút khó hiểu với phương pháp của Hứa Lôi.
Cho nên Hứa Lôi lại phải kiên nhẫn lặp lại phương pháp cũng mã code phá giải một lần nữa.
Và trùng hợp, Trịnh Hưng Sâm đã nghe thấy.
Trải qua một thời gian khá lâu, Mạnh An Nhiên dùng mã code của Hứa Lôi thành công mở cửa khoang dinh dưỡng ra một khe nhỏ.
Mọi người sốt sắng chờ đợi.
Có điều, làm mọi người thất vọng chính là một khe hở nhỏ căn bản không thể đánh lừa được chúng nó.
Bọn họ đánh giá thấp trí thông minh của quái vật rồi, có kinh nghiệm lần đầu, đương nhiên lần thứ hai chúng sẽ không bị lừa một lần nữa.
Đang định thương lượng biện pháp khác thì thấy bọn quái vật cuống cuồng cả lên.
"Hữu hiệu rồi!"
"Hữu dụng đấy chứ!!"
Mọi người đều vô cùng kích động hưng phấn.
Thông qua bộ đàm, Trịnh Hưng Sâm nghe rõ mồn một kế hoạch của bọn họ, lại nghe thấy tiếng mọi người vui cười nhảy nhót, gã cười lạnh, dựa lưng về phía sau định mượn lực đạp cửa kho dinh dưỡng đã bị Phương Trường đóng chặt hòng thoát ra ngoài.
Mọi người cẩn thận đi về phía phòng y tế.
Trên đường, Vân Bác Vũ có chút lơ đãng mà liếc về một phía khác.
Không phải đã nói phải mở ra một chút thôi sao? Ai hoàn toàn mở ra thế kia? Mở rộng đến mức người bên trong cũng lồ lộ ra trước tầm mắt quái vật!!
Vân Bác Vũ khiếp sợ:!!?
Binh ——
Một tiếng vang thật lớn, khiến bọn quái vật đều sôi lên sùng sục.
Mấy người đang dò từng bước mà đi cũng kinh hãi giật mình.
Là ai tạo ra âm thanh này!?
Đáng lẽ gã đã lách qua thành công, mở được khoang dinh dưỡng của người bên cạnh ra, nhưng gã lại tự chui vào khoang dinh dưỡng của Phương Trường một lần nữa.
Trịnh Hưng Sâm trở lại, điên cuồng đạp loạn lên cánh cửa khoang dinh dưỡng.
Theo một cái đạp là một âm thanh lớn vô cùng.
Tiếng vang rung trời.
Động tác của gã không chút kiêng dè, cuối cùng cũng khiến cánh cửa biến thành hàng phế phẩm, biến dạng văng hẳn ra ngoài.
Trịnh Hưng Sâm chạy ra, thẳng đến phía cửa thoát hiểm mà đi.
Khoang dinh dưỡng của Phương Trường cách cửa thoát hiểm khá gần nên trên đường đi, Trịnh Hưng Sâm phá hoại không chút nương tay, gã muốn tất cả quái vật tụ tập hết về đây!!!
Từ xa, Vân Bác Vũ thấy được hành động của Trịnh Hưng Sâm, lại nhớ đến khoang dinh dưỡng bj mở toang ra ở dọc đường, liền hiểu ra được âm mưu của gã.
Vân Bác Vũ cau mày, giục mọi người: "Nhanh lên! Nếu để gã thành công vào cửa, chúng ta sẽ bị nhốt bên ngoài."
Loại người như Trinh Hưng Sâm tuyệt đối sẽ không quản đến sự sống chết của người khác.
Nếu để cho gã thành công qua cửa, gã sẽ vì sự an toàn của bản thân và trở tay đóng cửa lại, nhốt toàn bộ bọn họ ở ngoài!!.