Dì Hai gặng hỏi mãi mà Phương Trường cũng chẳng thèm hé răng, cuối cùng cũng bất lực ra về.
Phương Trường biết chắc rằng dì Hai chẳng giữ mồm giữ miệng nổi đâu, tầm mấy ngày nữa cả hàng cả tổng sẽ biết việc cậu bị đuổi ở trường học để rồi bây giờ phải về làm một công việc ất ơ nào đó ngay.
Thôi thì đành tự thú trước để mong ân trên khoan hồng vậy.
Canh đúng thời khắc đấng sinh thành nhà mình vừa nghỉ trưa dậy xong, tâm tình khá thoải mái rồi Phương Trường mới dám bấm số gọi về.
Cậu vô thức bày ra một tư thế đường đường chính chính nhất rồi mới áp điện thoại lên tai.
Chưa kịp chảo hỏi thì cha đã rào trước: "Con có thiếu gì không?"
Phương Trường: "Há?"
Cha Phương Trường lên tiếng: "Ý cha là mày còn đủ tiền tiêu không? Nếu không thì để cha mày gửi cho, năm nay lương hưu vừa tăng."
Phương Trường: "Uầy, biết ngay là sếp rất quan tâm đến tiểu đệ mà.
Lòng sếp bao la như biển lớn, rộng như sông sâu...."
"Thôi tắt văn, bớt nịnh dùm.
Sếp tri kỉ với mày như vậy thì đừng dông dài nữa, vào vấn đề chính đi, nói, hiện tại con đang làm gì!?"
Phương Trường: "..."
"À đấy, dạo này cũng không thấy gọi về nhà đâu nhé, nếu không biết còn tưởng chúng ta thiếu người nhang khói cơ đấy."
Phương Trường lệ chảy ròng ròng: "Cha à, cha đổi cách chửi mới rồi sao?"
"Cái thằng này...Thế rồi tại sao lại gọi về!? Tưởng thiếu tiền chứ? Xưa nay ăn quả đắng ở ngoài cũng không hề về than vãn cơ mà, sao hôm nay lại ủy mị thế?"
Phương Trường lúng túng, lấy mũi chân chà xát mặt đất: "Cũng chẳng có gì, con vừa từ chức thôi!"
Cha Phương Trường: "Ồ, tốt quá!!"
Phương Trường: "...." Có phải cha mình không đó!?
Cha Phương Trường: "Vốn dĩ cái hợp đồng đó có khác gì hợp đồng của mấy bà lao công vệ sinh đâu, chẳng được bao nhiêu tiền.
À, đó chỉ là thứ yếu thôi, quan trọng nhất là cha thật sự không chịu được cái miệng của dì Hai mày nữa.
Mấy nay bà con bị ốm đấy, dì Hai cùng với bác Lâm đến chăm.
Đấy, đến chăm thì chăm thôi, việc gì mà dì Hai của mày cứ dài dòng văn tự cái công lao ấy, phiền chết mất.
Cha đang định bóc trần sự thật cho bà ta biết mặt luôn cơ, nhưng mẹ mày cứ cản lại ấy."
Ông bác nhà mình đang hào hứng mà than thở thì đột nhiên im bặt, Phương Trường nghe thấy thanh âm của mẹ.
"Từ chức sao? Chuyện gì xảy ra thế? Ai da, thằng bé này, chuyện lớn như vậy mà không thèm nói với bố mẹ một tiếng.
Làm giáo viên tuy không kiếm được bao nhiêu tiền nhưng khá ổn định, hơn nữa bây giờ con gái nhà người ta rất thích thầy giáo nha.
Nếu con không dạy thể dục nữa thì thử đi thi đấu xem? À không, thi đấu mẹ không yên lòng, con cũng chẳng nhỏ nhặt gì...?"
Phương Trường vội vã cắt ngang: "Mẹ, mẹ bình tĩnh nào, đừng có gấp.
Con gọi về là để thông báo tuy từ chức nhưng con vừa tìm được công việc mới rồi.
Là về truyền thông giải trí."
"Giải trí?" Thanh âm mẹ Phương bên kia tràn đầy khổ não "Có được không vậy? Lương tháng cũng chẳng ổn định.
Có đọc kĩ hợp đồng không đó? Công ty thế nào? Hay lại kiểu chưa làm được hai ngày thì giám đốc lại trốn nợ chạy mất?"
Phương Trường: "Không sao đâu ạ, con đảm bảo công ty này rất đáng tin, mẹ yên tâm.
Có điều ông chủ này mới gây dựng sự nghiệp, công ty không đông lắm nên mới nhìn trúng con."
Mẹ Phương Trường: "Thế hả....Thôi được rồi.
Nếu bị đuổi thì về quê thi cái biên chế cũng được, không khó lắm.
Với lại mẹ lo lắm đấy."
Phương Trường: "Ài, mẹ yên tâm đi.
Con mới được phát tiền thưởng đấy, mai con ghé nhà một chuyến nhé."
Giọng điệu mẹ Phương trở nên mừng rỡ: "Thật sao!? A từ từ...Sao bảo mới tìm được công việc mới!? Sao lại nghỉ rồi? Mày thành thật nói cho mẹ nghe nào, lại bị sa thải sao? Hay công ty hiện tại lại có vấn đề gì rồi?"
Mẹ cậu sắp hết thời kỳ mãn kinh nên rất hay suy nghĩ, có vấn đề gì lại tự mình nghĩ ngợi vẩn vơ, thành ra đè nặng lên tâm lý để rồi mất ngủ.
Đã vậy trên người lại có cục u, bác sĩ dặn rồi, phải tử tế nghỉ ngơi, không thể để cho tâm lý có gánh nặng gì.
Phương Trường liền vội vã trấn an bà: "Không phải, con vừa hoàn thành một dự án lớn nên ông chủ thưởng cho nghỉ ngơi, mẹ yên tâm.
Đúng rồi, con hỏi tí, cha mẹ thích loại xe nào?"
Cha Phương Trường nói chen vào: "BMW Z."bg-ssp-{height:px}
Phương Trường: "Gì cơ!? Sếp à, sếp một bó tuổi rồi, xe thể thao đâu có hợp?"
"Vậy để cha mày nghĩ chút, à....BMW X."
Phương Trường: "Vâng" Ổn đấy.
Phương Trường cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, nhưng để cha mẹ yên tâm thì cứ tặng ông bà thứ gì đó chứng tỏ rằng mình vẫn đủ sống đi.
Đầu tiên là mua xe vậy.
Hơn nữa, streamer cũng không phải là nghề đáng xấu hổ gì, tiền đều là tự tay Phương Trường kiếm được, quang minh chính đại.
May mà trong hợp đồng công ty có điều khoảng giải quyết về phương diện người nhà nên hai người họ không thể nào đến phòng livestream của cậu.
Ngủ một giấc cho hồi sức, tỉnh dậy, Phương Trường xuống lầu, tìm một cửa hàng S tốt nhất.
Nhìn bản đồ thì thấy xung quanh cửa hàng này không có trạm xe buýt, mà có một vài hãng taxi không cho quẹt thẻ.
Cuối cùng Phương Trường chỉ đành thuê một chiếc xe đạp tự mình tới.
Người phụ trách cửa hàng S hôm nay là Hàn Mai, nhân viên tiêu thụ xe có số thẻ nhân viên là W.
Cô thề, từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên cô được chúng kiến có người đạp xe đến mua ô tô đấy!!
Phương Trường chậm rãi đạp tới, đỗ lại trước cửa tiệm.
Hàn Mai đon đả đi ra đón khách.
Sáng sớm, mới vừa mở cửa nên cũng chẳng có nhiều khách nên cô mới ra tận nơi.
Thấy Phương Trường đỗ xe trước cửa tiệ, cô tốt bụng nhắc nhở một câu, "Kính chào quý khách ạ.
Nơi này không thể đỗ xe, mà anh đỗ ở đâu cũng không an toàn.
Nếu anh muốn đi nhờ nhà vệ sinh thì tôi dẫn anh đi nhé!?"
"Vâng" Phương Trường gật gật đầu "Vậy tôi tìm chỗ đỗ xe khác vậy.
Có điều tôi không đi nhờ nhà vệ sinh đâu."
Hàn Mai: "Vậy anh cần gì ạ? Tôi rót cho anh chén nước nhé!?"
Phương Trường xua tay: "Không cần không cần, hôm nay tôi tới xem xe."
Đúng là những người yêu xe thường đến của hàng S ngắm, biết anh ta không mua nhưng Hàn Mai đang rảnh rỗi nên cô cũng muốn giới thiệu với Phương Trường một chút: "Vậy thì anh đi theo tôi nhé.
Tôi hỏi một chút, anh có ưng loại xe nào chưa?"
Phương Trường: "BMW X đi."
Hàn Mai: "Được, mời anh."
Hàn Mai đến cạnh một chiếc SUV; "Đây là dòng , thiết kế dáng thể thao khá sang trọng nhưng vẫn rộng rãi, đủ cho một gia đình ngồi đấy.
Động cơ khỏe lắm đấy, anh có muốn vào ngồi thử không!? À, nếu có thắc mắc gì về việc tiêu hao năng lượng thì cứ hỏi tôi nhé, tôi sẽ giải thích cặn kẽ cho anh."
Phương Trường mở cửa vào ngồi thử.
Không gian rất lớn, hơn nữa cũng khá thoải mái, nội thất cũng chẳng có gì để chê.
Vỗ vỗ vô lăng, Phương Trường hài lòng đi ra: "Đẹp đấy!!"
Nhất định lão cha nhà mình sẽ cao hứng lắm đây!
Lúc này, ông chú trung niên bụng phệ đầu hói kia mới thả cho cô nhân viên tiêu thụ kia đi nghỉ ngơi.
Giới thiệu cho ông chú ấy đến rã cả bọt mép mà mãi vẫn chần chừ không mua khiến cô ta bực bội vô cùng.
Vừa mới ngồi xuống lại thấy cậu trai trẻ đi xe đạp sớm nay đang vỗ vỗ cái xe liền không kìm được mà lên tiếng: "Đương nhiên là đẹp rồi, cậu đã mua chưa mà vỗ mạnh như thế, sơn xước thì ai bồi thường!?"
Hàn Mai cau mày nhìn cô ta: "Dư Liên Kiều, cô trấn chỉnh lại thái độ đi, đây là khách hàng của tôi."
Dư Liên Kiều liền dựa người vào xe, hất luôn đôi giày cao gó, khinh khỉnh nói: "Vâng vâng vâng, khách hàng của cô, tôi không cướp đâu.
Nếu hắn mua tôi sẽ liếm giày cho hắn luôn, cô có tin không?"
Lời này...
Phương Trường rút phắt thẻ ngân hàng trong túi ra, nói luôn với Hàn Mai: "Lấy cho tôi một chiếc xe cao cấp nhất trong cửa hàng này.
Có không để tôi lái đi luôn!?".
Nói xong lại quay sang Dư Liên Kiều: "Giày tôi cô không có tư cách liếm, buồn nôn lắm, tôi còn muốn đi thêm vài năm nữa.
Hay là cô liếm cái xe đạp lúc nãy tôi vừa đi nhé!?".