Cá Mực Hầm Mật

chương 1: mở đầu mối tình rau diếp đắng

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Muốn biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu không?

Chính là phút giây này.

Ngay lúc này, đối diện cô cách một quầy hàng có một người đàn ông khiến cô vừa gặp đã yêu rồi.

Đồng Niên cúi đầu, ngón tay gõ lộp độp trên bàn phím, rõ ràng muốn tạo mật mã mới, nhưng, trong đầu lại cứ nhớ lại, một giây trước, cô tự nhủ thời điểm hai chữ "bao đêm", rốt cuộc mình đã từng cười với anh chưa? Là khóe miệng nhếch lên? Hay là kiểu ngây ngô đơn thuần?

Không dễ dàng gì để hoàn thành việc tạo mật mã mới, cô xé một tờ giấy, ghi lại tài khoản và mật mã.

"Ừm... Mỗi đêm bắt đầu từ mười một giờ, sáu giờ kết thúc. Ở đây bình thường bảy giờ đóng cửa, ở lại đến bảy giờ cũng không thành vấn đề." Cô đặt tờ giấy lên bàn, nói với giọng điệu ngọt ngào và dễ nghe nhất, giả bộ tỏ vẻ dịu dàng quan tâm, còn kèm theo ánh mắt chớp chớp, nói với anh, "À, ở đây," Cô chỉ vào hộc tủ sau lưng, "Còn có mỳ ăn liền và đồ uống, nếu như anh đói bụng, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đun nước nóng cho anh ăn mỳ."

Người đàn ông bị cô phóng điện, dường như không để ý nghe cô nói, tùy tiện gật đầu, cầm lấy tờ giấy trên quầy.

Ánh mắt từ đầu đến cuối đều không hề liếc nhìn một cô gái xa lạ....

Tuyệt đối là một người con trai tốt!

Vốn bị cậu bạn thân tri kỉ bức bách, giúp cậu ta trông quán điện tử một tiếng, không ngờ cứ như vậy tự biên tự diễn rơi vào lưới tình. Khi người đó đi vào, chọn một vị trí trong góc khuất gần cửa sổ, cô đã quyết định, tối nay sẽ có ý tốt, nói dối để không về nhà, ở đây cả đêm trông quán điện tử miễn phí chongười bạn thân.

Đến khi cậu bạn thân kia mang hai hộp đồ ăn trở về, nhìn thấy Đồng Niên nấp ở sau quầy, lén mở hộp mì ra xoa xoa, tiện tay cầm mấy túi hạt điều cay, khi đang lấy chân gà tiêu, vẻ mặt như đang sa vào tình yêu nồng cháy khiến anh ta vô cùng khiếp sợ.

"Này, làm gì đấy?" Cậu bạn thân nghĩ rằng cô chuẩn bị thừa dịp anh ta không có ở đây ăn vụng, nghĩ trong đầu, từ phía sau, đưa tay ra, vỗ vỗ vai cô, "Ăn vụng, cũng đừng ăn vụng linh tinh như vậy, trong ngăn tủ còn có Ferrero."

"Thật hả?" Đồng Niên hơi luống cuống chân tay, bỏ hết mấy thứ vừa đặt vào, chùi sạch sẽ cái khay, không ngẩng đầu lên ra lệnh cho cậu ta, "Nhanh, mang ra đây đi."

Cậu ta không hiểu.

Cậu ta ngoan ngoãn đến nơi cất giấu, chuẩn bị mang một hộp Ferrero ra, nghĩ rằng Đồng Niên có thể cho mình vài miếng, không ngờ cô trực tiếp mở ra, đặt vào khay.

Sau đó bưng "phần ăn thịnh soạn" đêm khuya, chạy đến một góc quán điện tử...

Khẩn trương.

Thật khẩn trương.

Rõ ràng đi giày đế bằng, lại cảm thấy mình có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, càng sợ nước mỳ ăn liền đổ ra, nên càng khó bê. Sớm biết... thì cậu ta đã chuẩn bị mì UFO rồi...

Nước canh chuẩn bị đổ ra lần thứ hai, rốt cuộc cô cũng đứng đằng sau lưng anh, ánh mắt có phần bối rối, xung quanh đều quay cuồng, rồi miễn cưỡng trấn tĩnh lại: "À... Chào anh."

Trời, sao giọng điệu lại thô lỗ như vậy?

Nói cái gì thế, thân là ca kỹ với giọng nói tuyệt vời cơ đấy...

Anh không có phản ứng gì.

Tai nghe vẫn giắt chỗ cũ, anh đeo chiếc tai nghe màu đen của mình. Hình tượng này, một người đẹp trai, nhất định đeo tai nghe cũng thấy đẹp, đây tuyệt đối là hình mẫu lý tưởng của cô từ bé đến giờ. Quả thật người đàn ông này, từ khi vào quán điện tử, mọi cử động, giơ tay nhấc chân, đều như phóng điện vào cô.

Trên màn hình máy tính hiện lên một khung cửa sổ trò chơi phóng lớn, đang chơi trò chơi sao? Nhưng rõ ràng anh không dùng bàn phím. Đồng Niên đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chọc chọc vào vai anh.

Phát hiện có người đằng sau, anh rốt cuộc cũng quay đầu lại.

Cô nhẹ nhàng đưa cái khay ra trước mặt anh: "Cái này... là phần ăn khuya tại quán."

"Hả?" Biểu hiện đầu tiên của anh là bất ngờ, sau đó, cũng nhanh chóng đoán được tình hình, "Bao nhiêu tiền?"

Thì ra là bán đồ ăn.

Bây giờ quán điện tử đã lưu hành bán đồ ăn rồi sao? Chỉ là, 10 đồng tiền cả đêm, quả thực cũng kiếm được quá ít.

Anh nghĩ như vậy, có phần uể oải, lấy ra một xấp tiền nhân dân tệ trong túi áo khoác treo trên ghế.

"À? Không cần đâu ---"

"30" Chợt, có một người đi đến từ sau lưng, tay khoác lên vai cô, cười hì hì nói. "Giá vốn là bốn mươi, nhưng phần ăn này 30 thôi."

Mặt Đồng Niên lập tức đỏ bừng lên, không ngừng nháy mắt ra hiệu với cậu bạn thân.

Cậu ta giả vờ không nhìn thấy.

Hai người cứ nháy mắt qua lại với nhau, người kia nhìn thấy cảnh này, nghĩ rằng "tình nhân nhỏ vì giá tiền nổi lên tranh chấp". Anh "Hả?" một tiếng, để tờ 50 lên bàn, "Vậy làm phiền hai người, giúp tôi lấy thêm một lon Sprite, cảm ơn."

Sau đó, đối thoại đã kết thúc như vậy.

Cô còn chưa bắt đầu toàn bộ chiêu bài của mình, bây giờ đã hoàn toàn chấm dứt...

Tác giả có lời muốn nói: đơn giản, ngọt ngào, trong sáng, không hề có chút áp lực nào.

Thật ra thì truyện này cảm hứng đến từ quá khứ, ngày hôm qua tôi đã đọc lại Rất nhớ rất nhớ anh.....

Chương 1 : Chơi game?

Đồng Niên trở về quầy, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa vùi đầu xuống, cầm quyển sổ ghi lại toàn bộ thức ăn vừa mang đi, sau đó bắt đầu tăng tăng giảm giảm, tuyệt đối không cho cậu bạn thân kia kiếm thêm một đồng nào.

Đậu Nành run rẩy đưa tờ tiền 50 ra, bị cô nhìn với ánh mắt vô cùng đáng sợ, liền rút tay lại: "Tôi sợ cậu bị người ta lừa, mới thử thăm dò, hắn cũng không phải một người nghèo túng. Nhà tôi mở quán điện tử, quá hiểu những người chơi cả đêm như hắn, đại đa số đều có cuộc sống không tốt, chỉ có người này là có vẻ khá hơn một chút," Anh ta nói xong, còn liếc mắt nhìn bóng lưng người kia, có phần dối lòng nói: "Cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi..."

Đồng Niên tiếp tục tính sổ.

"Cậu đừng ra vẻ không đếm xỉa tới tôi thế chứ, cá mực rau diếp đắng? Cá Mực Lớn? Mật Thất Đại Đại? Cá Lớn? Cá Mực Nhỏ? Tiểu Cá Mực?" Cậu ta gọi đủ các cái tên khác nhau, cũng không thể khiến cô để ý tới, cuối cùng đành cầu xin tha thứ, "Tôi giúp cậu, sẽ giúp cậu mà."

"Thật chứ?" Đồng Niên lập tức ngẩng đầu lên, khóe mắt hiện lên ý cười.

"Bao đêm một tuần? Nói là trúng thưởng rút thăm? Không, cả đêm không được, phải miễn phí một tuần luôn, anh ta mới có thể tùy ý đến lúc nào cũng được, vậy mới được," Đậu Nành vừa nói xong, trái tim như đang rỉ máu.

Ánh mắt Đồng Niên như hiện ra vầng hào quang: "Ý kiến hay!" Sau đó lặng lẽ di chuyển ánh mắt đến nơi đó, "Cậu đi đi."

"Lại là tôi?" Cậu ta nghẹn họng, nhìn trân trối.

"Còn có..." Đồng Niên suy nghĩ một lát, hạ thấp giọng, nói cho anh ta biết, "Cậu nói với anh ấy là rút thưởng tại chỗ, chỉ cần dùng tài khoản wechat quét mã QR, là có thể rút thưởng rồi, nói là ban đầu cậu bị mấy người bán hàng đa cấp tẩy não, sau hai tháng làm việc, cậu đã trở thành một người bán hàng đa cấp."

".... Quán net này làm gì có wechat."

Đồng Niên cúi đầu nhìn điện thoại của mình, sau năm giây, quyết tâm xóa tên wechat của mình đi, đưa điện thoại ra: "Dùng wechat của tôi đi". Trên điện thoại, wechat của cô đổi thành : Kim dạ hữu duyên.

Đây là tên tấm biển treo bên ngoài quán -- "Tiệm net Kim dạ hữu duyên"

Đậu Nành hiểu ý, tinh thần thấp thỏm, cầm điện thoại chuẩn bị đi lừa gạt người ta.

..d.i.e.n.dan.le.qu.y.don..

Kết quả... Đêm hôm đó, wechat của cô xảy ra hai chuyện lớn. Một là, có một người tên là "Gn" được thêm bạn, còn một nhóm fan của cô trên wechat hoàn toàn loạn cả lên. Fan của cô không tin "cá lội trong mật thất" cao lãnh kiêu ngạo của mình, lại đổi tên thành "Kim dạ hữu duyên".... Rau diếp đắng nhất định là bị trộm nick rồi!

...

Trong lòng cô âm thầm nhỏ từng giọt máu, cũng coi như là bị trộm nick, không hồi âm lại, chỉ nhìn chằm chằm vào đó rồi cười khúc khích.

Làm điều này đến quá dễ dàng trái lại thấy có cảm giác không chân thực...

Cứ nhìn mãi màn hình đen xì với cái đầu của mình chừng nửa phút, cô mới dè dặt mở danh sách bạn bè ra.

Hả?

Ngoại trừ tin tức về trò chơi, cái gì cũng không có? Đối với một người chỉ biết chơi điện tử, còn chiến chiến bại bại đối với ca kỹ mà nói, những thứ này nhất định là thiên thư.

Thật đau buồn chính là.... "Đậu Nành, cậu cũng biết chơi game hả?"

"Đúng vậy!" Đậu Nành cười hì hì, không hề cảm thấy xấu hổ.

diendanlequydon

...

Thôi, ngày mai lại bắt đầu công việc T.T.......

Hai giờ sáng, Đậu Nành đã ngủ gà ngủ gật.

Trong quán điện tử, tất cả mọi người đều đeo tai nghe, rất yên tĩnh, chỉ có một ông chú trung niên đang chat webcam, cười hi hi ha ha với tình yêu trên mạng... Mà cô, cũng chống cằm mệt mỏi rã rời, cầm bút trong tay vẽ lung tung trên giấy, vốn là một ca kỹ, khả năng vẽ tranh của cô không tốt, không thể vẽ được bóng lưng đẹp đẽ kia.

Có cơ hội phải luyện tập một chút.

Cô yên lặng nghĩ.

Chợt, người đó đứng lên.

Cô liền thẳng lưng lên, đè tờ giấy dưới cánh tay.

Người ấy mặc áo khoác vào, đi tới. Nhịp tim của cô tăng tốc, chỉ rũ mắt xuống, nhìn cái quần kaki dài tối màu cùng với đôi giày đen, một bước, hai bước, ba bước, đi về phía mình...

Không được không được, mau, thở ra hít vào. Đồng Niên, phải kiên cường, vẻ mặt thật bình tĩnh, ánh mắt không được run lên!

Ơ? Sao lại đi thẳng ra cửa?

"Anh... Anh... Không phải là được bao cả đêm sao?" Cô thấy anh đi về phía cửa, vội vàng mở miệng, "Mới có hai giờ thôi mà." Liên tục nhìn đồng hồ báo giờ, không sai, hai giờ, sớm như vậy đã đi đâu chứ...

Gun khó khăn dừng bước, xoay người.

Tóc trên trán anh hơi rối, chắc vừa rồi thấy mệt mỏi, nên lấy tay vò tóc, ánh mắt cũng rất tỉnh táo, thậm chí còn có một sức mạnh có thể nhìn xuyên thấu lòng người. Vào giờ phút này, không biết là do mệt mỏi, và không muốn phải trả lời, vẻ mặt anh thật sự có chút tẻ nhạt, làm cho người ta không nhìn ra cảm xúc một giây sau.

"Hai giờ?" Tựa hồ mới biết được thời gian, anh nhíu mày, lẩm bẩm: "Hai giờ rồi còn chưa muộn sao?"

"À, cũng muộn rồi." Ặc, mình đang nói cái gì vậy... Cô lập tức thu hồi lại hồn vía, nói một lời đã từng sử dụng vô số lần: "Đây là tiền thừa của anh, chúc mừng anh đã trúng thưởng, hoan nghênh lần sau trở lại."

12 đồng được đặt trước mặt anh, rõ ràng lại một lần nữa đánh gục.

"Lần sau? Mỗi đêm cô đều ở đây?"

À?

Anh đây là....

Trong lòng Đồng Niên dấy lên một ngọn lửa hy vọng nhỏ nhoi, to dần to dần, trong nháy mắt liền đốt cháy cả người.

Biểu hiện của cô gái này rơi vào mắt anh, không thể không tự mình nhìn kĩ, có phải mình đang tạo áp lực cho người ta không? Anh nhìn sang người "bạn trai" của cô đang ngủ trong góc tối.

Anh vốn muốn nói "Con gái buổi tối trông quán điện tử không an toàn", nhưng nhìn nét mặt cô gái này bây giờ, sẽ nghĩ rằng mình là người xấu "không an toàn"?

Vì vậy, Gun hắng giọng, cố gắng tỏ vẻ lương thiện vô hại, nhìn xuống, tươi cười rạng rỡ nói với cô: "Không phải sợ, tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."

Nói xong, tiền cũng không cầm, đẩy cửa đi ra.

Đợi... đợi đã...

Tôi... không ngại... anh cứ hỏi.... đi.....

Cô nhìn cánh quạt vẫn còn đang quay, cửa chính cũng chưa đóng chặt, cả người ủ rũ như bị thủy triều đánh chìm rồi.

***************

Sáng sớm, Gun bị tiếng nói chuyện ngoài cửa, tiếng bước chân đánh thức, ngồi dậy từ trên ghế salon. Sau đó, lại cúi đầu xuống, muốn mình hoàn toàn tỉnh táo lại. Mới ngủ nửa tiếng..... Thật sự nhức đầu.

Dường như... Sáng nay có hoạt động thì phải? Anh mơ hồ nghĩ đến việc này, sau đó chậm chạp đứng lên, sờ tay nắm cửa, đè xuống, mở cửa, đi ra.

Cùng lúc đó, anh lấy trong túi quần một viên kẹo, lột vỏ, dùng răng cắn rồi ăn từ từ.

Trước mắt, rất nhiều người đàn ông chạy tới chạy lui, đều mặc thống nhất một bộ quần áo thể thao câu lạc bộ, trắng hồng đan xen, nói thật, nhìn khá xấu xí. Nhưng hết cách, là nhà tài trợ đã quy định màu sắc như thế.

Anh vẫn ba phần tỉnh táo bảy phần buồn ngủ, nét đẹp trên gương mặt viết rất rõ ràng: người không phận sự chớ quấy rầy.

Đáng tiếc, đã có một người tới không đúng thời điểm....

"Ôi! Đại ca? Tối hôm qua đi đâu vậy?"

"Có việc gì?" Mắt cố gượng mở ra, nhìn lướt qua nơi có tiếng gọi.

"Không có gì..." Đối phương cắn môi, xoay người bỏ chạy.

"Có chuyện gì thì nói đi," Anh nhanh chóng giữ được đối phương, cơ thể uể oải đi đến, trên mặt vẫn lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Tôi không ăn thịt cậu đâu, sao?"

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio