Tay bóp thuốc của Từ Ca có chút run rẩy, lời này nói có hơi quá, cậu cũng có hơi chột dạ.
Kỳ thật tối hôm qua không làm được cũng không phải xuất phát từ chống cự kiên cường của cậu, còn có trợ giúp của thiên thời địa lợi nhân hòa.
Khi đó A Đại vừa mới bóp tay cậu nói ra lời hung ác, lúc đang định lật Từ Ca qua trứng xào cà chua, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
(番茄炒 蛋 phi ên gi a sao đản, chắc kiểu ám c hỉ cá i kia thôi ;D.)
Tiếng gõ kia dồn dập, người bên ngoài còn không ngừng dùng thổ ngữ la hét.
A Đại lập tức buông tay, cầm áo lông thú phủ lên liền mở cửa.
Từ Ca đã gặp qua người tới, là người đàn ông mặc áo tơi uống rượu không ngừng, ngồi ở bên cạnh A Đại trong lễ hội.
Trên mặt người nọ đều là máu cùng nước bùn, vội vàng trình bày gì đó với A Đại.
Từ Ca cố gắng phân biệt, đại khái có thể nghe ra mấy câu “Uống nhiều quá” “Đi ngõ khác” “Không thông báo” “Ăn hai súng.”
Sắc mặt A Đại chợt đổi, đẩy người nọ ra, xoay người liền buộc xích sắt của Từ Ca vào cột giường.
Hắn cầm loan đao trên bàn lên, lại nắm chặt áo lông thú, cũng không nói với Từ Ca một lời giải thích nào, liền nghênh ngang rời đi cùng với người nọ.
Từ Ca không hiểu ra sao, nhưng ít nhiều đoán được là người của sơn trại xảy ra chuyện.
Cậu cứ nằm trên giường nhìn trần nhà như vậy, mãi đến khi sắc trời hơi sáng.
Sáng sớm A Đại có trở lại một lần, đổi quần áo khác, cho Từ Ca một hộp thuốc lá, lại để áo lông thú lại cho cậu.
Lúc này hắn nói chuyện, hắn nói với Từ Ca —— “ Anh không cần chạy loạn, nếu anh chạy, tôi bắt được anh, anh liền chờ chết đi.”
Nói xong lại rời khỏi phòng, trước khi đi còn đổi xích sắt thành cái dài hơn, có thể cho Từ Ca đi đi lại lại trong phòng, lại không đủ để cậu có thể đi ra ngoài.
Từ Ca sẽ nghe lời như vậy sao? Đương nhiên không.
Nhưng khổ nỗi cậu còn bị khóa, trên người ngoại trừ một cái áo lông thú cũng không còn gì khác.
Cho nên cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đó, ngồi đến khi A Ngôn tới mới thôi.
Cậu không có ý định nói ra chân tướng với A Ngôn, dù sao vẫn phải có lòng tin phản kháng, ôm theo cảm xúc áy náy cùng sùng kính đối với mình cũng là phải có, như vậy A Ngôn mới có thể nỗ lực cùng với cậu, mau chóng nghĩ biện pháp chạy ra khỏi chỗ này.
So sánh với nhau, vận khí của A Ngôn tốt hơn nhiều.
Ngày hôm trước A Ngôn bị kéo ra ngoài không phải bởi vì tế máu, dựa theo lời nói của người ở đây —— “Bọn họ chê thịt em quá ít, đoán chừng máu cũng sẽ không quá nhiều, cho nên làm thịt không thú vị.”
A Ngôn là bị mang đi làm nô lệ bưng trà rót nước, lễ cá cóc bày tiệc bàn dài, bày hơn một ngàn cái bàn dọc đường đi, bày từ đường đến trên cầu, lại bày từ trên cầu đến trên sườn núi.
“Anh không được nhìn cảnh tối qua, từ xa nhìn lại giống như một con rồng lửa lượn quanh núi.”
A Ngôn liền ở trong đám người bưng mâm rót rượu, tới tới lui lui, thỉnh thoảng còn bị người đá mông một cái, dùng thổ ngữ mắng cậu ta vài câu.
Nhưng này so sánh với thứ Từ Ca gặp phải đều tốt hơn nhiều, ít nhất cậu ta còn có thể hành động tự do, thậm chí có thể trộm hai quả trứng gà, uống một bát canh nóng, đến hiện tại càng là lén lén lút lút chạy đến xem Từ Ca, còn có thể móc ra thuốc cao trị mông.
“Cậu lấy thuốc cao này từ đâu ra?” Nói đến thuốc cao, Từ Ca cũng có chút hiếu kỳ.
A Ngôn nói là nông phu trông coi cậu kia, tối hôm qua xong việc ném cậu vào phòng cỏ khô, nông phu liền cho cậu hộp thuốc cao, muốn cậu bôi bôi vết thương trên mặt.
“Đêm nay vẫn là phải làm việc, có lẽ là sợ thương quá nhiều, làm người trong thôn nhìn mất hứng.”
Từ Ca nhíu nhíu mày, cậu vốn còn muốn nói ‘cậu có thể chạy ra ngoài, cậu phải để tâm nhìn xem nơi nào canh gác lỏng lẻo nhất, lúc nào thì dễ chuồn đi, cậu phải kịp thời thông báo cho đơn vị, chúng ta có thể mau chóng rời đi’.
Nào có thể đoán được không đợi Từ Ca mở miệng, A Ngôn liền bấu chặt ngón tay tuyên bố —— “Từ Ca….
anh, anh đừng hy vọng em lấy súng a đao a gì đó cho anh, đồng hương kia của anh nói, bảo anh lúc này ngàn vạn lần đừng đâm đầu vào họng súng, em… mỗi ngày em sẽ mang hai quả trứng cho anh, anh, anh tạm thời chịu khó, như thế nào?”
Nói xong còn nhút nhát sợ sệt nhìn Từ Ca.
Ồ, xem ra đồng hương kia thật sự gặp A Ngôn, còn thông khí.
Cũng không biết A Ngôn là thật sự không nhìn ra người nọ là anh họ của mình, hay là bị anh họ vừa đe dọa vừa dụ dỗ mà chiêu an.
Từ Ca nhìn chằm chằm vào hai quả trứng trên bàn, đột nhiên rất muốn nhét trứng này vào trong miệng A Ngôn..