A Ngôn không dám ngủ cùng Quạ Đen, tuy rằng cậu biết nếu Quạ Đen thật sự muốn ngủ cậu, cậu cũng không có cách nào, nhưng cậu vẫn muốn kiên trì một chút.
Nhưng Quạ Đen không cho cậu cơ hội kiên trì, mới vừa sửa lại chăn màn, liền giục cậu đi tắm.
Nhà Quạ Đen không giống như của A Đại, không có người khiêng chậu nước vào cho anh, cần phải ra khỏi nhà chính đến chỗ chuyên dành để tắm rửa ở bên cạnh.
A Ngôn đã biết nấu nước ở bên trong như thế nào, nhưng nghĩ đến kết quả sau khi tắm rửa sạch sẽ đi ra, vẫn là không thể cất bước.
Quạ Đen nói như thế nào, cậu không tắm tôi tắm, tắm muộn liền càng lạnh.
A Ngôn không tiện giằng co, sau khi siết chặt áo tắm dài của mình, do do dự dự ra cửa.
Cậu tắm thật lâu, đun nước ấm, ngồi vào lúc còn nóng, lại ngồi đến khi nhiệt độ nước giảm xuống, người đã hơi hơi lạnh.
Đến sau Quạ Đen không chờ được nữa, gõ cửa hỏi cậu làm gì vậy, có phải cậu chết ở bên trong rồi không, A Ngôn mới chậm rì rì bọc quần áo đi ra, xám xịt chui vào trong phòng.
Cậu ngồi bên giường một hồi, giống như hạ quyết tâm lại dọn chăn nệm xuống dưới đất, rồi mới dùng tư thế sét đánh không kịp che tai mà chui vào, giả bộ ngủ thừa dịp trước khi Quạ Đen trở lại.
Cậu thầm nghĩ dù Quạ Đen không vui thế nào đi nữa, thấy cậu đã ngủ, đoán chừng cũng sẽ không xằng bậy.
Vậy sống qua đêm nay liền có cơ hội, không chừng thấy thái dương của ngày mai cậu liền nghĩ ra càng nhiều kế sách tạm thời.
Nào có thể đoán được sau khi Quạ Đen tiến vào chỉ sửng sốt vẻn vẹn một chút, tiếp theo đi đến bên cạnh A Ngôn, nói cũng lười phải nói với A Ngôn, nhanh nhẹn dứt khoát bế cả người lẫn chăn ném lên trên giường.
Rồi mới dập tắt đèn không chút do dự, lại nhanh chóng bay lên theo.
A Ngôn vội mở to mắt, mắt thấy Quạ Đen đều nhào tới đây, vội vàng vung chăn muốn trốn.
Nào có thể đoán được cậu mới chui ra được một nửa, bị gió lạnh thổi, nhịn không được “ai ui” một tiếng, lại mẹ nó không có cốt khí chui vào ổ chăn.
Cậu quên mất thương tổn của ma thuật đặt ngay trước mặt của cậu, chui nửa mình ra chỉ có vài giây, không khí lại thiếu chút nữa đóng băng xương cốt của cậu.
(Nguyên văn 魔法伤害 ma pháp thương tổn: tui k biết có ý gì nữa.
)
Quạ Đen cũng không lên tiếng, anh đã đoán trước cơ thể nhỏ bé của A Ngôn không chịu lạnh được, cho nên cũng không để ý tới cậu, sau khi lên giường đắp chăn, tự mình nhắm mắt lại.
A Ngôn nín thở yên lặng nghe động tĩnh của Quạ Đen, nhưng Quạ Đen không có động tĩnh gì, cũng không nhào qua như lang như hổ, cũng không dựa tới một tấc lại muốn tiến lên một thước, không lâu lắm tiếng ngáy nhàn nhạt liền vang lên.
A Ngôn lại cẩn thận hỏi câu “Anh ngủ rồi sao” để xác định mình có nên thả lỏng hay chưa.
Ai ngờ một câu mỏng manh kia của cậu còn chưa dứt, Quạ Đen liền lấy giọng điệu vô cùng tỉnh táo trả lời —— “Chưa ngủ.
”
(气若游丝 khí nhược du tỳ: hình dung hơi thở, dấu hiệu sinh mệnh thật mỏng manh, so sánh với sinh mệnh bị đe dọa.
)
A Ngôn khiếp sợ, “Vậy anh khò khè cái gì?”
“Tôi không ngủ ngáy.
” Quạ Đen nói, nói đến giống như thật.
“Vậy anh còn chưa ngủ?” A Ngôn hỏi, hỏi đến có chút không đủ tự tin.
Quạ Đen dừng một chút, đột nhiên nói một cách trịnh trọng nghiêm túc —— “Tôi có lời muốn nói với cậu.
”
(语重心长 ngữ trọng tâm trường.
)
Quạ Đen nói xong câu này, lại trầm mặc thật lâu.
Anh vẫn luôn nghĩ đến hai câu cuối cùng A Đại nói với anh, EQ của anh không cao, nhưng dù sao rất quen thuộc với A Đại, anh có thể miễn cưỡng hiểu ý tứ của A Đại.
A Đại nguyện ý để cho anh giữ A Ngôn lại, nhưng rốt cuộc có thể giữ lại hay không, A Đại không bảo đảm được.
Quạ Đen lớn lên cùng với hai chị em A Đại, anh biết rõ tính tình của Dì Vịt là cái dạng gì.
Mấy năm trước khi lão trại chủ vẫn còn sống, còn có thể khống chế được tính tình táo bạo của Dì Vịt, về sau lão trại chủ mất, A Đại của sườn Bắc cũng có thể trấn an được chị một chút.
Nhưng hiện tại thì khác, A Đại của sườn Bắc đi rồi, còn là bị người bên ngoài giết, chết ở trong lòng của Dì Vịt, mối thù này đủ để cho Dì Vịt cầm theo đao cứng đối cứng với họng súng của người khác.
Dì Vịt không sợ chết, nhưng chị chết cũng phải khiến cho những binh lính kia cũng không dễ chịu.
Dĩ nhiên Quạ Đen cũng hận người bên ngoài, nhưng có lẽ chịu ảnh hưởng của A Đại, anh chậm rãi hiểu được cũng không phải ai ở bên ngoài đều hung ác tàn bạo, giống như không phải mỗi người Khổ Sơn nào đều sẽ rút gân lột da người bên ngoài một cách bừa bãi.
.