Từ Ca đã hiểu, A Đại thật sự có thể khống chế tình cảm của mình.
Đừng nói loại khế đệ bán mặt mũi người khác nạp tới như cậu, cho dù là tình nghĩa mười năm cũng có thể nói chặt đứt liền chặt đứt.
A Đại thấy cậu không nói lời nào, quay đầu nhìn cậu, hỏi —— “Anh còn muốn biết gì nữa.”
Từ Ca lắc đầu, “Đã không còn.”
“Anh không cần nghĩ nhiều,” A Đại nói, hắn nhìn Từ Ca, giọng điệu vẫn là không mặn không nhạt, “Tôi nạp anh, liền sẽ không tưởng đông tưởng tây.
Mặc dù anh là tôi nể mặt mũi Gà Rừng mới tới, nhưng khế huynh phải làm, tôi cũng sẽ không kém.”
Lời này nói đến Từ Ca không biết nên vui hay nên buồn, vì vậy chỉ có thể nói không có không có một cách khách sáo, cậu muốn thế nào liền thế đó, tôi không nói gì.
Dường như A Đại còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhìn Từ Ca một hồi, vặn tắt đèn.
Hình thức giữa bọn họ rất kỳ quái, cho nên Từ Ca không thể hiểu được mỗi buổi sáng hai người rốt cuộc là dán vào nhau bằng cách nào.
Cậu vốn tưởng rằng lần đầu tiên ôm chỉ là vì hai người không kiềm chế được rung động vi diệu trong lòng, nhưng đến sáng hôm sau khi A Đại lại đè lên cậu.
Từ Ca không nhớ là mình dựa qua, hay là A Đại lật qua.
Khi đầu óc khôi phục ý thức, A Đại đã đang hôn vai cậu.
Từ Ca vẫn không muốn mở mắt, cậu giơ tay ôm lấy lưng A Đại như thường lệ, không nhẹ không nặng, không vòng qua cũng không vuốt ve.
Cậu mặc kệ hai tay quấn chặt của A Đại, thẳng đến khi cương cứng của mình cùng đối phương chọi vào nhau.
Sau đó A Đại ngừng động tác, trở mình rời giường.
Tình huống như vậy giằng co ba ngày, đến sáng thứ tư, A Đại rốt cuộc ghé vào tai cậu nói, anh nguyện ý không.
Từ Ca bị lời nói này làm cho hoảng sợ, đột nhiên mở mắt.
Nếu cậu không mở mắt, có lẽ còn sẽ mơ mơ màng màng tiếp tục giằng co.
Cậu không muốn miệt mài theo đuổi phần rung động này, cậu sợ nghĩ nhiều liền phải chịu đựng sự tra tấn của phe nội tâm.
Nhưng cậu càng ngày càng cảm nhận được phản ứng thân thể của mình một cách rõ ràng, mỗi một lần A Đại rời khỏi người, chính cậu cũng cứng đến không xong, cần phải xốc chăn lên, cho gió lạnh thổi vào, mới có thể khiến cho lều trại đã đội lên trên lặng lẽ hành quân.
Cậu đối với vuốt ve cùng hôn môi của A Đại, thậm chí đối với cơ bắp rắn chắc cùng với mùi vị đặc trưng của thân thể này sinh ra một loại khát vọng không thể gọi tên.
Cậu cảm thấy phân vân, thời gian đủ để có thể sinh ra cảm giác phân vân ngắn như vậy, ngắn đến nỗi chưa đợi cậu nghĩ kỳ, A Đại sẽ dừng ở điểm đến.
(点到为止 điểm đáo vi chỉ: .
khiến cho đối phương tỏ ý hiểu ý đồ của mình, hoặc là gợi hành vi kế tiếp của đối tượng.
Lúc nói chuyện chỉ nhẹ nhàng chạm đến giới hạn của chủ đề, mà k đàm luận sâu vào, nhưng làm cho đối phương hiểu rõ ý đồ là được.)
Nhưng hôm nay không được, dù sao A Đại đã hỏi ra rồi.
Mà Từ Ca cảm thấy được tay A Đại đang thăm dò xuống dưới, duỗi đến eo cậu, sau đó lại đến giữa cánh mông.
“Tôi…” Cuống họng Từ Ca khô khốc, cậu hít một ngụm khí lạnh, nhìn tia nắng buổi sớm chiếu qua song cửa.
Thị giác khôi phục làm xúc cảm của thân thể giảm đi không ít, cũng làm cho đầu óc choáng váng của Từ Ca tỉnh táo một chút.
Cậu và A Đại không có tình cảm —— đây là thông điệp có khả năng A Đại gửi gắm cho cậu.
A Đại sẽ không ép buộc cậu —— đây là thông điệp Gà Rừng gửi gắm cho Từ Ca.
Mà về phần Từ Ca có muốn hay không —— “Anh không trả lời tôi, tôi xem như anh nguyện ý.” A Đại truy vấn.
Cùng lúc đó, tay của hắn tiếp tục duỗi xuống.
Động tác của A Đại rất chậm, không giống với khi hắn cầm chặt lưỡi đao hoặc là cầm đao chém người.
Hôn môi của hắn cũng không dừng, bờ môi khô nứt cùng râu cằm lợn cợn ghim vào da, khiến cho da đầu Từ Ca tê dại từng trận.
Từ Ca giật mình một cái, bắt được tay hắn.
A Đại dừng tay, sau khi đợi hai giây vẫn không đợi được đáp lại của Từ Ca, hắn lại rút tay ra, thở dài một hơi nhàn nhạt.
Từ Ca nhắm mắt lại, xoay người chuyển về phía bức tường.
Sau đó, tiếng A Đại mặc quần áo vang lên ở sau lưng cậu.
Một lúc sau, cửa gỗ mở ra rồi khép lại.
Từ Ca cũng không dám mở mắt nữa, liền đần đần độn độn thiếp đi.
Chờ đến khi cậu tỉnh dậy, cậu đã không phân rõ rốt cuộc đối thoại xảy ra lúc tinh mơ có phải giấc mộng hay không..