Từ Ca vẫn là bị dùng hình phạt, lúc này đây thậm chí Dì Vịt không thông báo A Đại, càng là cố ý không làm trước mặt A Đại, dĩ nhiên hình phạt càng hung ác tàn nhẫn hơn khi có A Đại ở.
Quạ Đen cho rằng Dì Vịt không dám vượt quá chức phận như vậy, dù sao đó cũng là khế huynh đệ của em trai mình, giống như giết chết em dâu cũng không thể hành động lén lút, tốt xấu gì cũng phải xem mặt mũi của trại chủ.
(Nguyên văn 越俎代庖 việt trở đại bào: người phụ trách bày mâm cúng lại đi nấu nướng.
Ý nói thay người khác làm những việc vượt quá chức phận của mình.)
Nhưng Dì Vịt có gì mà không dám, từ nhỏ đã không ai có thể kiềm chế được chị.
Chỉ cần chị muốn làm, ngay cả hậu quả là gì chị cũng không để ý.
Lúc A Đại đẩy cửa vào, A Ngôn đang quỳ dưới đất.
Cậu ta đã không còn tri giác, hai tay máu me đầm đìa, nhìn kỹ ngón tay, đốt ngón tay chính là máu thịt be bét.
Hai mắt của cậu ta cũng sưng lên, căn bản không thấy rõ mặt của Quạ Đen.
Phía trước đầu gối cậu ta có dấu vết của một bãi nước bọt cùng máu, bị chính cậu ta cùng người qua lại trét đến bừa bãi lộn xộn.
Lúc này cổ tay cậu ta buộc một sợi dây thừng, một đầu khác của dây thừng thì nắm ở trong tay của một thôn dân khác.
Cả người cậu ta đã mất đi sức lực, tùy ý sợi dây kia lôi kéo, duy trì tư thế quỳ sấp.
Mà Từ Ca cũng vậy, nhưng ý thức của Từ Ca còn tính tỉnh táo.
Tay của cậu cũng đầy máu đen, ngay cả bút than cũng nắm không được.
Cậu vẫn đang bị ấn trên tấm bản đồ kia, gian nan nắm chặt bút than, một bên hô hấp kịch liệt, một bên phác họa gì đó lên bản đồ một cách thật cẩn thận.
Dì Vịt thì đứng bên cạnh bàn, cùng với người của sườn Bắc nhìn chằm chằm vào chỗ hạ bút của Từ Ca không chớp mắt.
Thấy Quạ Đen cùng A Đại tiến vào, cũng chỉ nghiêng đầu, không nói chuyện, cũng không thả người.
Quạ Đen quỳ bịch xuống đất, anh nói Dì Vịt chị đừng hành hạ cậu ấy, cậu ấy sẽ chết, chị đừng làm chết cậu ấy, cậu ấy là A Đại thưởng cho tôi.
Dì Vịt xoay người lại, rít mạnh một ngụm thuốc, chị nói tôi là đang tra khảo tù binh, tôi mặc kệ có phải là thưởng của cậu hay không.
Chị đẩy Từ Ca ra, rút bản đồ ra giơ lên, chị nói cậu nhìn xem cái này, các cậu gác ở chỗ này bao lâu, các cậu lấy được không —— “Lấy không được liền câm miệng cho tôi, này chết thì sao, cùng lắm thì tôi lại bắt đứa khác về cho cậu!”
Từ Ca bị đẩy, hai đầu gối mềm nhũn lăn từ trên bàn xuống.
Trên ống quần cậu cũng toàn là vết máu, nhìn dáng vẻ là bị gậy đánh.
Cậu đứng không vững, thoáng cái liền bổ nhào vào bên chân A Đại.
Một khắc này trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là cảm ơn trời đất, cuối cùng A Đại cũng tới.
Chỉ cần A Đại tới, cậu sẽ không phải chết.
Cậu dịch lên phía trước, bắt lấy ống quần A Đại.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía A Đại, mà A Đại cũng nhìn chằm chằm cậu một cách lạnh lùng.
“A Lương, tôi hỏi rõ, đây là bản đồ tác chiến của bọn họ, đợi lát nữa cậu ta đánh dấu xong rồi, cậu cùng người dãy Đông cũng chép lại một bản.”
Dì Vịt xoay đầu, giơ tay ném bản đồ cho A Đại, nói một cách nhàn nhạt, “Đến lúc đó các cậu chọn một con đường, để hai súc vật này dẫn chúng ta đi.
Cho bọn họ hai viên đạn, bọn họ xung phong.”
Bản đồ đụng vào ngực A Đại, A Đại giơ tay bắt được.
Hắn nhìn thoáng qua bản đồ, lại ném bản đồ trở lại mặt bàn.
Sau đó hắn co chân, rút ống quần ra khỏi tay Từ Ca.
Hắn nói, A tỷ, thả người.
Sau khi nghe xong lời này, Dì Vịt cười.
Nhưng nụ cười kia chỉ có trong nháy mắt, giây tiếp theo chị liền nhăn mày, kéo ghế qua ngồi xuống.
Chị nói, “Thế nào, tôi hỏi ra cậu còn nói tôi không đúng.
Cậu đừng cho là tôi không nhìn ra cậu nghĩ như thế nào, cậu chạy đến dãy Đông nhiều như vậy, có động tĩnh gì không? Đám người dãy Đông kia nếu muốn làm đã sớm làm, các cậu là thấy người bên ngoài ăn sườn Bắc của tôi, không dám động, hiện tại rắm cũng không dám thả một cái, cũng chỉ có thể dây dưa với tôi.”
A Đại không tỏ vẻ gì, hắn đứng một lúc, vẫy tay để Quạ Đen cởi trói cho A Ngôn.
Dì Vịt quát một tiếng, bảo bọn họ ai cũng không được nhúc nhích, sau đó đứng bật dậy khỏi vị trí, chỉ vào A Đại liền mắng.
Chị nói cậu con mẹ nó hiện tại muốn chống đối tôi phải không, cha chết liền không tính là gì hết đúng không, chồng tôi chết cũng không tính là gì đúng không, rất nhiều người của thôn trại ném mệnh, cậu con mẹ nó đâm đít một cái liền quên mất đúng không!
Lời này mắng đến khó nghe, A Đại cùng Quạ Đen cũng phải chịu.
Đây là tính cách của Dì Vịt, chị sẽ chuyển hóa toàn bộ cảm xúc tiêu cực thành phẫn nộ, cho dù là bi thương, thống khổ, phiền muộn hay là tưởng niệm đáng lẽ ra phải khóc một trận, đều sẽ biến thành lửa giận bốc cháy hừng hực.
Mà phẫn nộ, chính là phải thấy máu mới có thể tiêu..