Thí Tinh bị thương.
Cánh tay của cậu ta bị thương, máu tươi vẫn luôn trào ra bên ngoài.
Nhưng tươi cười trên mặt cậu ta là thật, cậu ta đây là đang dùng phương thức bằng trực quan nói cho đoàn người kết quả của cuộc chiến.
Cửa không đóng lại, mưa dày mang theo mùi máu tanh xông vào trong mũi.
Cùng với nó, còn có thôn dân lui ra từ trên chiến trường.
Trời mưa, hạt mưa đổ xuống đội ngũ thật dài kia.
Mưa nặng hạt thật mau, gió thổi hạt mưa càng thêm hung ác.
Giống như cây roi quất vào trên người, xóa sạch máu cùng khói bụi khiến lòng người sợ hãi.
Các thôn dân lần lượt đi vào từ bên ngoài, một người đi vào, A bà liền chia một gáo rượu.
Từ Ca đứng một bên, A Ngôn cũng lập tức chạy tới.
Mỗi lần tiến vào thêm một người, trái tim Từ Ca liền nhấc lên một chút.
Nhìn thấy người này không phải A Đại, trái tim lại bị nện một chút.
Có người trở về, có người về không được.
Cho dù trở về chính là hầu hết đội ngũ, nhưng vẫn có hai trăm người vĩnh viễn nhắm mắt.
Truyện Kiếm Hiệp
Cho nên có tiếng khóc, có thổn thức, có vui mừng, cũng có kêu rn khe khẽ.
Bọn họ thắng, lấy ít thắng nhiều, không phải lần đầu tiên.
Bọn họ có người chết, nhưng cái chết này cũng giống như là thắng lợi nào đó.
Cuối cùng Từ Ca nhìn thấy A Đại, A Đại gần như đi ở cuối đội ngũ, người hắn đều bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn qua giống như bộ dạng ở trong giấc mộng của Từ Ca.
Quạ Đen đi bên cạnh hắn, Quạ Đen còn chưa phản ứng lại, A Ngôn cũng đã chạy lên.
Mà A Đại thì nhìn Từ Ca, nhìn một lúc lâu, mày mới hơi giãn ra, gật gật đầu với cậu.
Mưa càng lúc càng lớn, A Đại đóng cửa sổ ở hành lang, cầm một bầu rượu qua.
Tất cả mọi người ngồi ở trong cầu vượt, cầu vượt giống như một pháo đài.
Pháo đài đỏ tươi ngăn cách sấm sét ầm ầm, giống như cái ngày cá cóc cùng thủy quái khai chiến.
A Đại vẫn luôn trầm mặc, lặng lẽ nhìn vào các đồng bào thở phào nhẹ nhõm.
Trên người bọn họ vẫn còn mang thương, nhưng lúc này nào còn thấy đau.
Quạ Đen cùng A Ngôn cũng vậy, A Ngôn khóc một hồi, lại ôm Quạ Đen cười.
Quạ Đen đá mông cậu ta hai cái, bảo cậu ta đừng động đến vết thương của mình, A Ngôn né, nhảy đến trên ghế, lại nhảy xuống ghế.
Từ Ca ngồi bên cạnh A Đại, cùng A Đại nhấp từng ngụm rượu.
Từ Ca hỏi, lấy lại được rồi.
A Đại đáp, lấy.
Từ Ca lại hỏi, mất bao nhiêu người.
A Đại há mồm, không phát ra âm thanh.
Từ Ca liền không hỏi.
Tiếng sấm càng lúc càng vang, mưa gió lắc cầu vượt đến rung rung.
Các thôn dân cười rồi lại khóc, khóc rồi lại cười.
Cuối cùng uống quá nhiều, liền im lặng.
A Đại mở một khe nhỏ ở cửa sổ, nhìn mưa gió bên ngoài.
Từ Ca cũng ngồi ở một bên.
Cậu biết đối với A Đại mà nói, cho dù trận chiến này có lấy lại được địa bàn kia hay không, hắn đều không cảm nhận được vui sướng chân chính.
Bởi vì tính mạng của hai trăm người kia giống như mây đen đè trong lòng hắn, mưa kia rơi xuống trên thân của những người mất đi thân nhân, cũng rơi xuống trên thân của người lãnh đạo.
Từ Ca không nói nữa, chỉ trả áo khoác lông thú về cho A Đại.
A Đại kéo kéo áo, tiếp tục nhìn mưa bụi bên ngoài cửa sổ.
Qua một lúc lâu, A Đại nhấc áo lông thú lên, nói đến đây, dựa vào, lạnh.
Từ Ca sửng sốt một chút, cuối cùng kề sát A Đại, để lông thú bọc lấy hai người.
Nhiệt độ cơ thể của A Đại rất ấm, giống như một lò lửa.
Từ Ca điều chỉnh vị trí một chút, dựa vào vai A Đại.
A Đại đóng cửa sổ lại.
Cuối cùng Từ Ca có thể ngủ rồi..