Lâm Tô mới vừa đi vào phòng học mọi người liền phá ra cười.
Lâm Tô nhìn mọi người, có vẻ không hiểu.
Bạn học A đi tới, vỗ nhẹ vào đầu bé, “Đây là chỗ mà mấy thằng ngốc có thể tới sao? Có phải là đi nhầm phòng hay không?”
Bạn học B đập bàn cười to, “Vốn đã hơi ngốc, giờ thành ngu si luôn rồi!”
Bạn học C cười đến lăn xuống đất, “Đây là cái quái gì vậy? Nấm, dưa hấu, hay là cái nồi? Buồn cười chết đi được!”
Lâm Tô biết mọi người đang chê cười mình, nhưng lại không rõ nguyên nhân, cúi đầu đi tới chỗ ngồi.
Viên Viên đồng cảm nhìn bé, thở dài, “Ai cắt tóc cho cậu vậy? nhìn ngốc không chịu được, giống như úp một nồi lên còn chưa nói, hai bên tóc mai còn nhìn giống như bị chó gặm, giống bị chó gặm thì cũng thôi đi, làm sao mà sau ót lại khoét vào một lõm vậy hả? !”
“Thật không?” Lâm Tô sờ sờ đầu, rụt rè hỏi mọi người : “Thực sự rất khó nhìn sao?”
Mọi người cùng trả lời bé : “Khó coi chết đi được! !”
Lâm Tô bĩu môi, cúi đầu, hai vai run nhè nhẹ.
Thấy thế mọi đều cười vui sướng.
“Ai còn dám cười, ngày hôm nay tớ sẽ diệt người đó!” Vẫn đi theo sau Lâm Tô nãy giờ Lý Bác Học rốt cục hết kiên nhẫn, rống một tiếng to hơn giọng cười của mọi người.
Tất cả lập tức im bặt, lui về chỗ, tự làm việc riêng của mình.
Lý Bác Học nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tô lên, thoải mái nói : “Đừng khóc, không ai dám chê cười cậu, tuyệt đối không có xấu xí.
Lâm Tô nhỏ giọng nói : “Bọn họ vừa bảo khó coi chết đi được.”
Lý Bác Học ngoắc bạn học A lại hỏi, giọng điệu băng lãnh, mang theo ý uy hiếp rõ ràng, “Đầu của cậu ấy có khó coi không? Nghĩ kỹ rồi hẳng trả lời.”
Bạn học A trầm mặc vài giây, sau đó nghiêm trang hỏi mọi người : “Ai nói cậu ấy xấu xí vậy?”
Mỗi người đều chỉ vào bạn ngồi bên cạnh, “Là cậu hả? Là cậu sao? Đúng là cậu rồi?”
Mọi người đều lắc đầu.
Bạn học A đi đến gần Lâm Tô mắt không chớp lấy một cái, cười đầy vẻ nịnh nọt, “Tô Tô xem đi tất cả mọi người đâu có nói cậu xấu xí, đừng khổ sở nữa nhé!”
Lâm Tô nghiêng đầu qua. . . Nhìn Lý Bác Học, nghi hoặc hỏi : “Thật sự không khó coi chứ?”
Lý Bác Học khẳng định : “Không khó coi chút nào! Kiểu tóc của cậu là độc nhất vô nhị đó, tớ còn thấy ghen tị nữa là!”
Lâm Tô hài lòng nở nụ cười, “Thế thì tớ nói ba ba cắt cho cậu kiểu tóc này vậy! O(∩_∩)O~”
Lý Bác Học 囧 : “Áh. . . Cũng được. -_-||| “
. : .
Cảnh ngộ của Lý lão thái lúc này thật bất hạnh.
Nhìn mọi người, hỏi bằng giọng không chắc chắn lắm : “Còn có loại quy củ này nữa hả? Sao ta chưa nghe qua bao giờ?”
Lý Tường Vũ trả lời bà : “Đúng vậy, bình thường tụi con hay chơi như thế đó.”
Lý Tường Duệ nhìn có chút hả hê phụ họa theo, “Một pháo nổ ba lần, tỷ lệ hiếm như vậy mà mẹ cũng gặp được! Mẹ, lát nữa nhớ đi mua vé số, nói không chừng có thể trúng giải thưởng lớn đó nha!”
“Ah.” Lý lão thái nửa tỉnh nửa mê, móc toàn bộ tiền trong túi ra, đặt ở trên bàn, “Mọi người chia ra làm ba đi.”
Lúc này, Lưu Hồng Huy ngồi một bên nói chen vào, “Quy củ này tớ cũng chưa nghe qua, bình thường chúng ta có chơi như vậy sao?”
Đúng là đồ ngốc! Lâm Duyệt Minh mắt trợn trắng, giờ thì có trò hay để xem rồi đây.
Quả nhiên, Lý lão thái đứng lên, biểu tình trên mặt thay đổi nhanh như chớp, từ khiếp sợ đến phẫn nộ, liếc ngang nhìn dọc mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lâm Duyệt Minh và Lý Tường Vũ.
“Bộ muốn gạt tiền của ta hả? ! Không có cửa đâu! Ta không bao giờ. . . đánh bài cùng bọn lừa đảo các người nữa đâu!”
Cầm tiền lên, thở phì phò đi ra ngoài.
Mãi đến khi thấy Lý lão thái đi ra khỏi cửa lớn, Lâm Duyệt Minh mới liếc mắt ngạo nghễ nhìn Lưu Hồng Huy, “Thật là ngu ngốc! Vất vả lắm mới gặp được một con chim non, lại bị cậu làm bay mất.”
“Chim non? Cậu nói bác gái là chim non sao? Nhưng mà mai mốt bác ấy sẽ là mẹ chồng của cậu đấy!” Lưu Hồng Huy kinh ngạc trừng to mắt, chỉ vào cửa lớn, “Bác gái bỏ đi như thế? Không ăn cơm sao?”
Lâm Duyệt Minh bị hắn làm cho tức muốn chết, nhìn bộ dạng ngây ngốc của hắn là biết tên này còn chưa hiểu được Lý lão thái tức giận như thế nào. Thở dài, cố ý mỉa mai hắn, “Trên bàn mạt chược không nhận người thân, đương nhiên phải xem mình là số một, đánh mạt chược nhiều năm như vậy mà cả điểm ấy cậu cũng không hiểu sao? Thôi được rồi, tớ đi ngủ đây, mệt mỏi quá, tự cậu về đi.”
Nói xong đứng lên, thân thể hơi loạng choạng, ngồi quá lâu, chân tê dại, thắt lưng cũng rất mỏi. Lâm Duyệt Minh đưa một tay đỡ thắt lưng, tay kia xoa bụng chậm rãi đi về phía trước.
Lý Tường Vũ thấy thế bước nhanh lại đỡ cậu, quay đầu nói với Lý Tuyết Linh : “Tuyết Linh, giúp anh đưa Hồng Huy về nhà nhé.”
Lưu Hồng Huy có chút mờ mịt, nhìn theo bóng lưng hai người thì thào, “Mạt chược không đánh được nữa, lẽ nào ngay cả cơm cũng không có mà ăn sao?”
Quay đầu nhìn Lý Tuyết Linh, “Mọi người bị gì vậy? Lẽ nào tôi nói sai rồi hả?”
Lý Tuyết Linh chịu không nổi nữa bĩu môi, “Quả nhiên là một tên ngu ngốc!”
Suy nghĩ một hồi, Lưu Hồng Huy đại khái hiểu được mình sai ở chỗ nào, nguyên lai không nghĩ ra lời mình nói thật sự chọc giận Lý lão thái. Hắn lo sợ bởi vì lời nói của mình mà phá hủy mối quan hệ của Lâm Duyệt Minh và Lý lão thái, lo lắng hỏi thăm : “Duyệt Minh trêu đùa bác gái, sau này có thể gặp phiền phức hay không vậy?”
“Tôi đánh giá cao cách thức mà anh Lâm đang làm, tính tình của mẹ tôi rất bá đạo, hay bắt nạt kẻ yếu, càng nghe lời, bà lại càng thích làm khó người khác. Quên đi, đó là chuyện của họ, chúng ta đi sâu vào vấn đề này để làm gì?” Lý Tuyết Linh đứng lên, men theo tường vừa đi vừa nói, “Đứng chờ ở đây, tôi đi lấy chìa khóa xe.”
“Được.” Lưu Hồng Huy gật đầu, dò hỏi ý của cô, “Chúng ta đi ăn trước nhé? Cô muốn ăn cái gì? Tôi mời.”
“Để nói sau đi.” Lý Tuyết Linh đi nhanh vào phòng.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ từ bên hông nhà được phóng rất nhanh ra trước cổng.
Lưu Hồng Huy nắm chặt tay vịn, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa xe vun vút lướt nhanh về phía sau, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chậm lại, giảm tốc độ đi, chú ý an toàn. . .”
Lý Tuyết Linh vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn, ” Đúng là tên vô dụng! Tôi còn chưa bắt đầu tăng tốc mà!”
“Còn muốn tăng tốc nữa hả? !” Lưu Hồng Huy kêu thảm thiết, “Xe chạy rất nhanh rồi! Không nên a. . .”
Cho tới bây giờ Lưu Hồng Huy chưa nghĩ tới chuyện đi học lái xe, bởi vì hắn cho rằng không cần phải vậy, hiện tại giao thông rất thuận tiện, ra khỏi cửa là đã có thể gọi taxi, kêu ngừng ở đâu cũng được, lại không phải lo lắng về chỗ đậu xe, so với tự mình lái xe tiện hơn nhiều.
Nhưng mà hiện tại hắn mong muốn mình biết lái xe, như vậy có thể đập cho Lý Tuyết Linh hôn mê, sau đó tự lái xe về nhà.
Hắn thầm thề trong lòng, nếu như có thể an toàn về đến nhà, việc đầu tiên là phải đến trường dạy lái xe ghi danh.
Rốt cục cũng đến nơi, Lưu Hồng Huy sợ đến mặt mũi trắng bệch, ngồi chồm hổm ven đường ói ra mật xanh mật vàng.
Lý Tuyết Linh từ trên xe cầm theo một chai nước khoáng đưa cho hắn, trêu ghẹo : “Anh nói mời tôi ăn cơm mà? Giờ còn đi không?”
Lưu Hồng Huy có hơi khó xử, nhưng không muốn làm cô mất hứng, cầm chai nước khoáng súc miệng rồi nói : “Đi mà, cô muốn ăn gì nào?”
Lý Tuyết Linh nhìn dáng vẻ chật vật của hắn, không đành lòng tiếp tục trêu ghẹo, “Quên đi, anh vào nhà nghỉ ngơi, bữa cơm này cho anh nợ đó, mai mốt dẫn tôi đi ăn bù là được.”
“Cảm ơn.” Lưu Hồng Huy cảm kích cười, dặn với theo : ” Lái xe cẩn thận nhé, đừng chạy nhanh như vậy nữa, phải chú ý an toàn, tốc độ tốt nhất không nên vượt quá km /h, biết không?”
“Được rồi, được rồi, dài dòng.” Lý Tuyết Linh khoát khoát tay bước lên xe.
Ngồi vào trong xe, Lý Tuyết Linh thấy Lưu Hồng Huy vẫn đứng ngốc tại chỗ vẫy tay tạm biệt mình, lắc đầu cười cười.
Lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm như vậy, Lý Tuyết Linh gặp qua muôn hình vạn trạng các loại đàn ông, mượn những người đàn ông ở bên cạnh cô để nói thì, tất cả đều là một đám lưu manh, hung hãn có, giả dối có, thô tục, không muốn sống cũng có luôn, đủ loại kiểu dáng đều có, nhưng dạng đàn ông thật thà thì đây là lần đầu tiên mà cô thấy, tuy rằng người đàn ông này vừa khờ vừa ngốc, nhưng tâm địa thì lại rất tốt.
Lý Tuyết Linh đột nhiên nghĩ con người này rất thú vị, ở trong lòng thầm nhủ ngày nào đó phải tìm cớ hẹn đi ăn một bữa, còn có thể tiếp tục trêu đùa hắn.
Nhìn theo hắn từ kính chiếu hậu, nhấn chân ga, xe chậm rãi chạy về phía trước.
Vừa tỉnh giấc, Lâm Duyệt Minh vốn định cùng Lý Tường Vũ đi shoping, đến trung tâm thương mại mua quà cho mọi người. Lần đầu đến đây, cậu cũng muốn biểu đạt chút tâm ý, thuận tiện còn có thể xoa dịu cảm xúc của Lý lão thái.
Lâm Duyệt Minh thay đổi một bộ đồ rộng thùng thình để che khuất bụng, còn chưa ra khỏi cửa thì điện thoại gọi tới quấy nhiễu kế hoạch của cậu.
Lý Tường Vũ quơ quơ di động trong tay, nhìn cậu cười vẻ có lỗi, “Em còn nhớ người tặng tôi rượu đỏ không? Hắn từ nước ngoài về, hẹn chúng ta ra ngoài tụ tập một lát, em đi không?”
Lâm Duyệt Minh lắc đầu, cậu không thích tiếp xúc với người lạ, “Anh đi đi, em đi shoping một mình cũng được.”
“Ah, tôi còn phải đi mua sắm với em nữa chứ, sau này hẹn hắn dịp khác vậy.”
Lý Tường Vũ lo lắng cậu đi ra ngoài một mình, cầm di động lên chưa kịp bấm số đã bị cậu đoạt lấy, “Bạn của anh khó khăn lắm mới trở về được không nên cho người ta leo cây, anh đưa em đến trung tâm thương mại là được rồi.”
Lý Tường Vũ nói không lại cậu, cưng chiều hôn lên mặt cậu, “Mua sắm xong rồi thì gọi điện thoại, tôi sẽ tới đón em.”
Lâm Duyệt Minh đáp ứng, cúi đầu khẽ cười, người đàn ông này càng ngày càng buồn nôn.
Bởi vì vướng bận công việc và gia đình, Lâm Duyệt Minh đã lâu không có đi shopping, lần này tới đây cậu đột nhiên nghĩ dường như mình đã tách ly xã hội thật lâu, cậu định mua cho mọi người dây chuyền vàng có mặt là con vật cầm tinh của mỗi người, sau khi hỏi giá, mới biết được vàng tăng giá rất nhiều, so với giá mà cậu biết trước đây, đã tăng gấp bội.
Sau khi mua cho mọi người xong, Lâm Duyệt Minh thấy còn sớm, đang định đi nơi khác shoping đột nhiên nhận được điện thoại của Nghê Cảnh Thần, hắn gọi cậu đến bệnh viện để kiểm tra.
Lâm Duyệt Minh đón xe tới bệnh viện, nhìn nơi chốn mình đã làm việc một thời gian dài, trong lòng có chút buồn bã. Còn khoảng năm tháng nữa đứa bé sẽ chào đời, đến lúc đó cậu cũng không thể bỏ con ở nhà mà đi làm được, nhưng dù sao cậu cũng là một người đàn ông, không muốn ở nhà giúp chồng dạy con cả đời, việc này mình còn chưa bàn bạc với Lý Tường Vũ, cậu biết cho dù mình có đòi đi làm, Lý Tường Vũ cũng sẽ không ngăn cản, chỉ là trong lòng cậu đầy mâu thuẫn, giao con cho người khác chăm sóc cậu sẽ lo lắng, bao gồm cả người nhà của Lý Tường Vũ. Yêu con, sẽ vì nó mà xây dựng một hoàn cảnh tốt đẹp để cho bé trưởng thành, chỉ có chính mình ẵm bồng, chăm sóc, cậu mới có thể an tâm.
Lâm Duyệt Minh tự giễu cười cười, cậu nghĩ mình sau khi mang thai thì trở nên hay buồn rầu, biến thành một ông cụ hay miên man suy nghĩ, có đôi khi còn có thể sầu lo mà không có lí do.
Bước vào thang máy, Lâm Duyệt Minh đi vào trong góc, một cô y tá đứng ở bên cạnh ngạc nhiên chào hỏi cậu, “Bác sĩ Lâm, anh tới đi làm hả?”
Lâm Duyệt Minh nhìn xuống đất, đầu cũng không ngẩng lên, “Không phải, đi shoping thôi.”
“Àh.” Cô y tá thấy cậu không quá nhiệt tình, cũng không để ý đến cậu nữa.
Cửa thang máy lại mở ra, hai người mặc áo blue trắng lần lượt đi vào.
Trong thang máy lại chộn rộn, Lâm Duyệt Minh rõ ràng cảm giác được người đứng đàng trước đang ép về phía sau, tựa hồ là nhường vị trí đứng phía ngoài cho hai người mới vừa đi vào.
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu nhìn, trong đó có một người cậu nhận ra, là bác sĩ khoa thần kinh, còn một bóng lưng nhìn có vẻ quen mắt, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không nhớ ra người này là bác sĩ của khoa nào.
Thấy người đàn ông kia ấn nút lầu ba, Lâm Duyệt Minh nghi hoặc, lẽ nào hắn là bác sĩ của khoa chấn thương chỉnh hình? Ngẫm nghĩ lại thấy không phải, bác sĩ của khoa chấn thương chỉnh hình cậu rất quen thuộc, người này khẳng định không phải là đồng nghiệp sớm chiều trông thấy của mình.
Đang lúc cậu cảm thấy nghi hoặc, hai người đàn ông phía trước bắt đầu trò chuyện.
” Bác sĩ Tô đã quen với cuộc sống ở đây chưa?”
“Tàm tạm.”
Thanh âm quen thuộc đã lâu truyền vào tai, Lâm Duyệt Minh khiếp sợ mở to mắt, nhìn bóng lưng của người đàn ông, càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Nắm tay bất giác xiết chặt, thân thể run nhè nhẹ.
Chuyện cũ như một thước phim chầm chậm chiếu lại trong đầu, từ lúc gặp gỡ ban đầu cho đến khi xa nhau, từng hình ảnh lướt qua rồi dừng lại ở giây phút ấy, khi người kia xoay lưng dứt khoát bỏ đi.
Đinh một tiếng, thang máy tới lầu ba, người đàn ông đứng phía trước đi ra ngoài, cô y tá tốt bụng đè lại nút ấn, hỏi : ” Bác sĩ Lâm, anh có ra không?”
Lâm Duyệt Minh nhàn nhạt đáp : “Không.”
Người đàn ông kia nghe được tiếng nói chuyện, kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Lâm Duyệt Minh.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ngăn người đàn ông với ánh mắt ngạc nhiên mà hưng phấn ở bên ngoài.
Cái biểu cảm kia là có ý gì? Vui vẻ? Hay kinh hỉ?
Lâm Duyệt Minh ở trong lòng hừ lạnh, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh thường.
Càng nhớ lại biểu cảm vừa nãy của đối phương càng cảm thấy mỉa mai, cậu thà rằng nhìn thấy ánh mắt chán ghét trước đây còn hơn.
Đi ra thang máy, Nghê Cảnh Thần đã chờ sẵn ở bên ngoài, cười nói : “Tôi biết là cậu tới mà, canh thời gian rất chuẩn phải không?”
Lâm Duyệt Minh cười nhạt, “Chuẩn bị xong nhanh như vậy sao?”
“Đúng vậy, đã sớm chuẩn bị xong từ lâu rồi, đi theo tôi.”
Hai người đi vào phòng siêu âm, bên trong không một bóng người, Lâm Duyệt Minh nằm lên giường, cuốn áo lên, quần thì kéo xuống, để lộ hết cả bụng ra.
Nghê Cảnh Thần vừa kiểm tra, vừa quan sát tình trạng của cục cưng trên màn hình.
“Em bé rất khỏe mạnh, đã bắt đầu chậm rãi hoạt động trong bụng, duỗi tay chân a, càng ngày cậu càng cảm giác được nhiều hơn những cử động của cục cưng. . . Những động tác này, nhìn rất thú vị đó!” Nghê Cảnh Thần quay về phía cậu vui vẻ, “Có muốn nhìn bé không?”
Lâm Duyệt Minh gật đầu. Nghê Cảnh Thần xoay màn hình đối mặt với cậu.
Lâm Duyệt Minh nhổm người dậy, nhìn hình ảnh cục cưng trên màn hình nhẹ nhàng nở nụ cười, cục cưng nhắm mắt, thân thể cuộn tròn lại, có lẽ đang ngủ.
Nghê Cảnh Thần chỉ vào màn hình nói : “, tuần là có thể nhìn ra giới tính của đứa bé, bất quá bé đã che lại. Chỗ này đây, thực sự là một đứa bé nghịch ngợm.”
Lâm Duyệt Minh nhìn kỹ một chút, chân của em bé vừa lúc che đúng chỗ. Quả nhiên nhìn không ra giới tính.
Bật cười ra tiếng, “Nam hay nữ tôi đều thích cả.”
Nghê Cảnh Thần cũng cười, “Kiểm tra lần sau thì nhìn cũng ra rồi, bất quá theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi thì có lẽ đây là một bé trai.”
Lâm Duyệt Minh lập lại câu nói kia, “Nam hay nữ tôi đều thích.”
Nghê Cảnh Thần rút ra một cái khăn đưa cho cậu, “Lau bụng đi, lát nữa cầm kết quả kiểm tra và ảnh chụp về cho ba ba của bé xem, khẳng định hắn nhìn thấy sẽ rất vui vẻ.”
“Đúng vậy.”
Lâm Duyệt Minh dùng khăn lau sạch bụng, mặc quần áo vào, Nghê Cảnh Thần đột nhiên hỏi : “Sinh em bé xong cậu sẽ quay lại bệnh viện làm việc chứ?”
“Tới đó rồi tính.”
“Tô Phóng đã quay về rồi.”
“Tôi biết.”
“Hắn đi tìm cậu hả? !”
“Không có, vừa nãy gặp trong thang máy.”
“Àh, hắn hỏi thăm tôi về cậu, tôi chưa nói gì cả.”
. . .
Trong phòng rất an tĩnh, Lâm Duyệt Minh không trả lời, từ trên giường đứng lên, cúi đầu sửa sang y phục.
Nghiêm chỉnh rồi, quay qua nhìn Nghê Cảnh Thần cười cười, “Tôi về trước nhé, cảm ơn anh.”
“Duyệt Minh.” Nghê Cảnh Thần gọi cậu lại, “Đừng khổ sở, không nên tức giận, cảm xúc của cậu cục cưng đều cảm nhận được hết đó.”
Lâm Duyệt Minh hất đầu lên, trên mặt lộ ra nét tươi cười ôn hòa, “Tôi biết rồi, đi nhé.”
Nghê Cảnh Thần có vẻ yên tâm gật đầu, nhìn theo cậu đi ra khỏi phòng.
Lâm Duyệt Minh vừa đi ra ngoài thì gặp ngay Tô Phóng.
Hai mắt sáng ngời, nụ cười xán lạn, lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
Lần gặp đầu tiên trong một đời người, những gì tốt đẹp sẽ tồn tại mãi ở trong lòng.
Hôm nay vật đổi sao dời, lần thứ hai gặp nhau, Lâm Duyệt Minh đột nhiên thấy khuôn mặt này thật là xa lạ.
Lúc nãy trong thang máy cậu còn có chút kích động, khi nhớ lại quá khứ, sự tức giận lại bùng lên trong lòng. Nhưng hiện tại cậu lại không có bất cứ cảm giác gì, lúc nhìn thấy hình ảnh của cục cưng, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nghĩ chẳng thể vì một người không có liên quan làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Lâm Duyệt Minh lướt qua hắn đi về phía thang máy, cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
“Duyệt Minh, tôi có thể nói chuyện với em được không?”
Lâm Duyệt Minh quay đầu lại nhìn hắn, thần sắc thản nhiên, vươn tay trái lộ ra chiếc nhẫn.
Dưới ánh đèn, viên kim cương lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Tô tiên sinh, xin buông tay ra, tôi đã kết hôn rồi.”
Tô Phóng không muốn buông tay, túm rất chặt, “Duyệt Minh, em nghe tôi giải thích đi! Ban đầu quả thật là tôi rất khiếp sợ, không thể tiếp nhận chuyện kia, nhưng sau đó tôi đã thông suốt rồi, nghĩ rằng phải lập tức quay về tìm em, có điều tôi không thể trốn đi được. Bởi vì sau khi xuất ngoại tôi bị người nhà giam lỏng, không biết là ai nói cho họ biết tôi thích đàn ông, họ không cho tôi về nước. Thật mà! Những lời tôi nói đều là sự thật đó! Sau khi trở về tôi vốn muốn đi tìm em, nhưng tôi sợ em không muốn gặp tôi, vì vậy mới không dám đi tìm em, tôi hối hận rồi, mấy năm nay tôi thực sự rất hối hận. . .”
“Buông tay ra, đừng để tôi nói đến lần thứ ba.” Thật cũng tốt mà giả cũng chẳng sao, Lâm Duyệt Minh không bao giờ. . . Muốn cùng hắn có bất cứ mối liên quan nào nữa.
Tô Phóng cố chấp la lớn : “Tôi không buông tay đâu! ! Duyệt Minh, con đâu? Con của chúng ta ở đâu? Để tôi gặp nó được không? Vì con em có thể tha thứ cho tôi không?”
Nhắc tới Lâm Tô, sự tức giận trong lòng bùng phát dữ dội, Lâm Duyệt Minh cười lạnh thành tiếng, “Muốn gặp nó sao? Anh không có tư cách này!”
Ra sức giãy khỏi tay hắn, đi thẳng về lối thoát hiểm.
Hắn cũng không đuổi theo, nhưng Lâm Duyệt Minh bước rất nhanh, gần như là chạy xuống lầu, từ tầng hai mươi bốn đến tầng hai mươi, cậu bỗng nhiên nhớ tới lời Nghê Cảnh Thần nói khi nãy.
Đừng khổ sở, không nên tức giận, cảm xúc của cậu cục cưng đều cảm nhận được hết đó.
Lâm Duyệt Minh dừng bước, vuốt nhẹ lên bụng, hít thở thật sâu, thử buông lỏng tâm trạng của mình, cậu không muốn gây ảnh hưởng xấu đến cục cưng.
Tâm trạng chậm rãi bình tĩnh lại, cậu đi ra khỏi lối thoát hiểm, vào thang máy xuống dưới lầu.
Đi ra khỏi bệnh viện, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi cho Lý Tường Vũ.
Nghe được giọng nói của đối phương, không hiểu sao cảm thấy an tâm vô cùng.
Lâm Duyệt Minh ngơ ngác nhìn về phía xa, áp điện thoại vào tai : “Tới đón em đi.” Trong giọng nói tràn đầy vẻ mệt mỏi rã rời.