Cục cưng tròn một tuổi liền được cho chọn đồ vật đoán tương lai.
Mọi người phủ lên bàn cơm một cái khăn trải bàn màu đỏ, bên trên để rất nhiều đồ vật, đặt cục cưng ngồi ở giữa bàn, tùy bé lựa chọn.
Cục cưng bò qua bò lại trên bàn, nhưng lại chẳng chọn gì, làm cho mọi người lo lắng.
Lý Tường Vũ chỉ vào tập tiền giấy nói : “Con trai, chọn cái này đi, tương lai sẽ trở thành người giàu có.”
“Đừng có tầm thường như thế!” Lâm Duyệt Minh mắt trợn trắng, chỉ vào một quyển tự điển mới cứng in rất đẹp nói với cục cưng : “Nhạc Nhạc phải chọn cái đó, mai này học hành giỏi giang nha.”
“Học hành giỏi có ích lợi gì.” Lý lão thái cầm cái mũ cảnh sát nựng cục cưng, “Nhạc Nhạc, lại đây nào, đội mũ lên, tương lai làm cảnh sát nhé, rất uy phong, làm một nam tử hán khí khái nha!”
“Mẹ, nhà chúng ta là xã hội đen, mẹ lại bảo Nhạc Nhạc làm cảnh sát là sao? !” Lý Tuyết Linh chịu không nổi la lớn, cầm thanh đao nhựa khua vài cái, “Nhạc Nhạc, chọn cái này, về sau cô giao bang hội lại cho con.”
“Không nên nói đến chuyện chém chém giết giết nha.” Lý Tường Duệ cũng chạy vô giúp vui, chỉ vào đôi hài múa hưng phấn nói : “Cháu cưng, chọn cái kia đi, chờ con lớn chú dạy con luyện yoga.”
Lý lão thái trừng mắt rống to : “Luyện cái rắm á! Đừng để tao thấy mày luyện yoga đó nhé.”
Lý Tường Duệ khóc ròng : Chết! lỡ miệng. . . T_T
Nhìn cái bàn đầy những đồ vật cổ quái kì lạ, Lý Bác Học cực kỳ bất đắc dĩ : Tiền mặt, tự điển, mũ cảnh sát, đao, hài múa? Mọi ngươi có thể bình thường chút được không? ╮(╯_╰)╭
Ý kiến bất đồng, người trong nhà xảy ra tranh chấp kịch liệt.
Cầm thứ mà mình thích rồi cải nhau đỏ mặt tía tai.
Trong phòng ầm ĩ không chịu nỗi, nhìn mấy người lớn tranh luận không ngớt, vẻ mặt Lý Bác Học đầy hắc tuyến : -_-||| Mọi người có thể đừng ấu trĩ như thế nữa được không?
Lúc này, cục cưng ở trên bàn nãy giờ bò rất nhiều vòng đột nhiên trợn tròn hai mắt, cười ngây ngô, chảy nước miếng bò rất nhanh về phía Lâm Tô đang đứng ở cạnh bàn.
(⊙o⊙) Lâm Tô cũng trợn tròn hai mắt, nhìn cục cưng nhào vào trong lòng mình, lập tức ôm lấy cục cưng cười vui vẻ, “Nhạc Nhạc bắt con rồi nè, ha ha! (^o^)/~~ “
Mọi người trong nhà trợn tròn mắt.
Lý Bác Học thấy cục cưng trét nước bọt lên cổ Lâm Tô, còn vươn đầu lưỡi liếm cằm của bé.
Một dự cảm xấu bao phủ trong lòng, Lý Bác Học tức giận : (╰_╯) Nhóc con xấu xa đừng có giành giật vợ của tao! Cậu ấy là anh trai của mi! Anh trai ruột đó! !
. : .
Một tháng ở cữ gian nan cuối cùng cũng qua.
Lâm Duyệt Minh từ trên giường nhảy xuống, cử động tay chân, giãn gân cốt, đi vài vòng trong phòng, mãi đến khi thân thể bớt nhức mỏi, cậu mới lấy từ ngăn kéo ra một bộ quần áo sạch sẽ chạy ào đi tắm.
Sau khi tắm rửa xong, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Lâm Duyệt Minh thỏa mãn thở ra thật dài, đứng ở trước gương chải đầu.
Nhìn hình ảnh mập phì lũ trong gương, thực tại làm cho Lâm Duyệt Minh càng thêm hoảng sợ.
Mặt trái xoan biến thành dưa hấu, trên người đều là mỡ núng nính, tiện tay nhéo một chỗ cũng có thể thấy nung núc thịt, y như một cái bánh bao lớn.
Từ sau khi mang thai, Lâm Duyệt Minh rất ít soi gương.
Cậu biết mình mập lên rất nhiều, nhưng không nghĩ tới mức này, hoàn toàn giống với người bị bệnh béo phì.
Lâm Duyệt Minh nhéo nhéo cái cằm đầy mỡ, nhíu chặt mày suy nghĩ, rồi mặc quần áo đi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Lâm Duyệt Minh lôi dưới gầm tủ ra một cái cân sau đó đứng lên.
Khom lưng nhìn số trên cân, tim cậu đập mạnh, tám mươi bốn kg!
Lâm Duyệt Minh cất cái cân đi, ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn thân hình phì lũ của mình, ở trong lòng cân nhắc nên giảm béo như thế nào.
Lý Tường Vũ từ bên ngoài đi vào, thấy bộ dáng nhíu mày của cậu, không khỏi lo lắng hẳn lên.
“Duyệt Minh, em làm sao vậy?”
Lâm Duyệt Minh cũng không ngẩng đầu lên, trả lời : “Không có gì.”
Lý Tường Vũ đi tới bên cạnh, đưa tay xoa xoa mi tâm, “Nếu không có gì, vì sao nhìn rầu rĩ không vui như vậy?”
“Không có việc gì thật mà.” Lâm Duyệt Minh sợ hắn đoán mò, nói thêm : “Chỉ là có chút lo lắng.”
Lý Tường Vũ kinh ngạc, Lâm Duyệt Minh ngày ngày ăn ngon ngủ yên, trong nhà cậu chẳng cần quan tâm đến một việc nhỏ nào, còn có chuyện gì đáng để em ấy lo lắng đây?
“Em lo lắng cái gì? Nói cho tôi nghe đi.”
Lâm Duyệt Minh cười có vẻ ảm đạm, hơi ngượng ngùng, “Hiện tại trông em rất béo phải không?”
Lý Tường Vũ ngẩn người, nói dối không chớp mắt, “Không béo tí nào, tôi thích như vậy.”
Lâm Duyệt Minh hai mắt trợn trắng, “Nói thật đi.”
Lý Tường Vũ do dự một chút rồi đáp : “Đúng là có một chút, nhưng không phải là rất béo.”
“Anh không cần an ủi em, cơ thể của em thì em phải là người biết rõ nhất chứ.” Lâm Duyệt Minh nắm cổ tay Lý Tường Vũ, đặt cạnh tay mình để so sánh.
Cánh tay của hai người, một thì trắng trẻo ú nu, tới nỗi chẳng nhìn thấy đầu khớp xương đâu cả; Tay kia thì dày rộng, khớp xương ngón tay rõ ràng, thoạt nhìn tràn đầy sức mạnh.
“Anh nhìn tay chúng ta xem, khác nhau rất nhiều.” Lâm Duyệt Minh cười cười, “Trước kia em còn gầy hơn anh nữa.”
Sau đó bàn tay to bao lấy bàn tay béo.
Lý Tường Vũ nắm chặt tay cậu, nhẹ giọng nói : “Béo thì sao, chỉ cần tôi thích là được.”
“Ừm.” Lâm Duyệt Minh đáp, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lý Tường Vũ lại nói : “Không phải em muốn giảm béo chứ?”
Lâm Duyệt Minh không lên tiếng.
“Đừng nên giảm cân, không chỉ khổ sở mà còn có hại cho thân thể, cứ như vậy đi, béo cũng tốt mà, sờ rất thoải mái.”
Lâm Duyệt Minh tức giận, “Anh có thể đứng đắn chút được không? !”
“Được, được rồi, tôi sẽ đứng đắn.” Lý Tường Vũ kéo cậu từ trên giường đứng dậy, vừa dục cậu ra ngoài, vừa hưng phấn nói: ” Đi thôi, ngày hôm nay thức ăn rất nhiều, một tháng rồi toàn dùng thức ăn nhẹ đã đến lúc chúng ta thay đổi khẩu vị rồi.”
“Đừng đẩy, em tự đi được mà. Bộ anh là quỷ chết đói hả?” Lâm Duyệt Minh buồn cười đi ngang qua hắn liếc một cái, nghĩ thầm chuyện giảm cân ngày mai hẳng tính.
Ngày hôm sau, bốn bữa sáng trưa chiều tối toàn là đồ ăn ngon, Lâm Duyệt Minh lại vui vẻ ăn mấy chén cơm, xong rội bụng căng cứng, tựa như sắp nứt ra, không muốn động đậy, chỉ thích nằm.
Vuốt cái bụng tròn căng, Lâm Duyệt Minh thở dài, ngày mai nhất định phải giảm béo.
Thế nhưng, tới ngày hôm sau, cơm nước vẫn vô cùng thịnh soạn, Lý Tường Vũ còn mua rất nhiều thuốc bổ cho cậu uống, chuyện giảm béo cứ qua ngày mai rồi tính, tâm trạng của Lâm Duyệt Minh cũng càng ngày càng mâu thuẫn, nhìn thấy đồ ăn ngon cậu lại không kiềm chế được, còn thuốc bổ này nọ mua rất đắt tiền, làm cậu thấy tiếc, mọi người trong nhà sẽ không uống, ngần ngừ cả nửa ngày, cuối cùng những. . . thứ thuốc bổ này cậu đành uống hết.
Lâm Duyệt Minh nghĩ mình sắp thành heo mất rồi, khi mang thai mỗi ngày không phải ăn thì là ngủ, sinh con rồi thì hết ngủ lại ăn, tối ngày ăn ăn ngủ ngủ. Chuyện giảm béo chỉ nghĩ ở trong đầu, căn bản là không thể biến thành hành động, hôm nay thì nghĩ thôi để ngày mai, qua ngày hôm sau lại chặc lưỡi mai nhất định sẽ ăn kiêng, cái loại ý nghĩ này cứ quấn quýt ngày này qua ngày kia không biết tới lúc nào mới bắt đầu được.
Vài ngày sau đó làm tiệc đầy tháng cho cục cưng, lúc này Lý lão thái rất bận rộn, lần trước tiệc cưới vốn náo loạn bị chê cười, nếu như lúc này đột nhiên nhiều thêm một em bé, bà sợ người ta lại nói xấu, ngoại trừ Lưu Hồng Huy và Nghê Cảnh Thần là hai người biết được nội tình, bà không dự định mời ai nữa.
Trong nhà chẳng những có một con dâu là đàn ông, mà lại còn có thể sinh con, người làm trong Lý gia đã sớm bị Lý lão thái cho nghỉ việc. Ngày đó mời khách, một bàn tiệc lớn tất cả đều do một mình bà xử lý, Lâm Duyệt Minh vài lần muốn đến hỗ trợ, đều bị bà cự tuyệt.
Nhưng Lâm Duyệt Minh đặc biệt cố chấp, càng muốn giúp, Lý lão thái ném cho cậu mấy củ tỏi, bảo bóc vỏ, xong rồi bà đuổi cậu ra khỏi bếp.
Nấu nướng xong xuôi thì toàn bộ mọi người đều đông đủ.
Lưu Hồng Huy và Lý Tuyết Linh cùng nhau trở về.
Lưu Hồng Huy một tay xách quần áo trẻ con, bên kia thì nắm tay Lý Tuyết Linh, biểu tình có vẻ không được tự nhiên.
So với hắn Lý Tuyết Linh tự nhiên hơn, nắm chặt tay, mặt tươi như hoa đào, cười vô cùng xán lạn, vừa nhìn biết ngay là cô gái đang chìm đắm trong hạnh phúc của biển tình.
Nhìn vẻ thân mật của hai người, tất cả mọi người đều cả kinh choáng váng.
“Hai người sao lại dính với nhau thế?” Lý Tường Vũ cảm thấy rất khó tin, hai người có từng cùng nhau xuất hiện lần nào chưa nhỉ?
“Sao bọn em lại không thể cùng nhau?” Lý Tuyết Linh ôm khuỷu tay Lưu Hồng Huy, cực kỳ đắc ý, “Em thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, cho nên cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
“Hai người bí mật quá ha, vô thanh vô tức rồi đột nhiên bùm một cái.” Lý Tường Vũ có hơi choáng, nghĩ nghĩ lại nở nụ cười, Lưu Hồng Huy là một người đàn ông tốt, em gái của mình sống cùng hắn chắc là sẽ hạnh phúc.
“Giật mình hả? Ngạc nhiên chứ?” Lý Tuyết Linh cười ha hả, “Em chính là muốn nhìn bộ dáng giật mình của anh mà.”
“Đích xác là rất ngạc nhiên!” Lý Tường Vũ tức giận, “Dè dặt chút đi, bây giờ em đã có bạn trai rồi đấy, đừng có tùy tiện thô lỗ giống như trước, tốt nhất là sửa đổi toàn bộ tật xấu đi, sau này còn phải gặp người lớn đó.”
“Đã gặp rồi.” Lý Tuyết Linh đắc ý dào dạt, “Ba mẹ anh ấy rất thích em.”
Lý Tường Vũ nhìn về phía Lưu Hồng Huy cười cười, “Thằng nhóc này hành động cũng nhanh quá nhỉ!”
Lưu Hồng Huy ngây ngô cười khúc khích, “Tuyết Linh muốn gặp ba mẹ tôi.”
Lý Tuyết Linh trừng mắt, “Rốt cuộc ai muốn gặp ai hả?”
Lưu Hồng Huy ngẩn người, nhanh chóng đổi giọng, “Là bố mẹ anh muốn gặp em! Đừng giận, đừng tức giận.”
“Cũng không khác nhau là mấy.” Lý Tuyết Linh kéo hắn đi lại bàn ăn, miệng mồm thì liến thoắng : “Đừng đứng ngốc ở đây a! Mau đưa đồ ăn lên, rửa tay ăn cơm thôi.”
Lâm Duyệt Minh nhìn theo bóng lưng hai người rồi nói với Lý Tường Vũ : “Em chồng sao lại ưng tên ngốc này vậy, có điều nhìn hai người rất xứng.”
“Đúng vậy.” Lý Tường Vũ cười đầy vẻ xấu xa, “Nửa đời còn lại của tên ngốc này chẳng còn cơ hội xoay người nữa đâu.”
“Cậu ấy là người thật thà.” Lâm Duyệt Minh nhắc nhở : “Anh bảo em gái đừng khi dễ cậu ấy.”
“Em lo lắng cho hắn sao?” Lý Tường Vũ đưa tay kéo Lâm Duyệt Minh vào trong ngực, nhỏ giọng uy hiếp, “Không cho quan tâm đến người khác, tôi sẽ ghen đấy!”
Lâm Duyệt Minh vỗ tay hắn, “Khùng.”
Lý Tường Vũ liền sáp lại, “Tôi có khùng cũng tại vì em thôi.”
Lời kịch sao nghe quen thế nhỉ?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, Lâm Duyệt Minh lại thấy Nghê Cảnh Thần đến, nhìn hắn, rồi nhìn Lý Tường Vũ, lắc đầu cười cười, hai người này đều thiếu đứng đắn như nhau, ngay cả lời nói cũng y hệt.
Nghê Cảnh Thần xách theo một túi to đựng đồ dùng trẻ con, nhìn Lâm Duyệt Minh vui vẻ, đang định đi lên phía trước chào hỏi, lại bị Lý Tường Duệ cản đường.
“Anh Nghê, anh đã đến rồi.”
Tiếng “Anh Nghê ” gọi vô cùng ngọt ngào, khiến cho Nghê Cảnh Thần đáp lại đầy sung sướng, “Tiểu Duệ, xin chào.”
“Anh Nghê, để em cất đồ dùm cho.” Còn chưa nói dứt câu, Lý Tường Duệ đã cầm cái túi trong tay Nghê Cảnh Thần, “Anh mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”
“Được.” Nghê Cảnh Thần vừa cười vừa đi vào toilet, Lý Tường Duệ xách cái túi vui vẻ hài lòng theo sát phía sau.
Dõi theo bộ dáng nói nói cười cười của hai người, Lâm Duyệt Minh cảm thấy buồn bực, quay đầu hỏi Lý Tường Vũ, “Bọn họ trở nên thân quen như thế từ lúc nào vậy?”
Lý Tường Vũ cũng buồn bực, “Tôi cũng đâu có biết. . .”
Lúc chính thức vào bàn ăn.
Bên ngoài lạnh thấu xương, trong phòng thì tứ bề ấm áp.
Người một nhà ngồi quanh bàn vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, vui vẻ hòa thuận.
Lưu Hồng Huy đột nhiên nói một câu đánh vỡ bầu không khí hòa hợp.
“Duyệt Minh, sinh con xong sao cậu vẫn còn béo như thế hả? Không biết còn tưởng trong bụng cậu có một em bé nữa đó.”
Nghe vậy Lâm Duyệt Minh ngây dại, miếng đồ ăn vừa gắp lên rơi lại xuống đĩa.
Lưu Hồng Huy còn cười cười nói thêm : “Cậu phải giảm béo đi nhé, nếu không sao có thể đi làm được chứ?”
Lâm Duyệt Minh cười xấu hổ, “Đúng vậy, tôi còn muốn đi làm. . .”
Thấy biểu tình của Lâm Duyệt Minh không được tự nhiên, Lý Tuyết Linh hung hăng đá Lưu Hồng Huy một cước, trừng mắt nhìn hắn gầm nhẹ : “Anh không nói lời nào cũng chẳng ai bảo câm điếc đâu!”
Lưu Hồng Huy vô cùng ủy khuất, “Chuyện gì nữa vậy? Anh nói sai cái gì sao?”
Lý Tuyết Linh sắp bị hắn làm cho tức chết rồi, “Anh chỉ cần im miệng là được rồi!”
“Ah.” Lưu Hồng Huy gục đầu xuống, yên lặng ăn cơm.
“Cậu ấy nói không sai gì cả.” Lâm Duyệt Minh cười nhạt, “Đừng trách cậu ấy.”
Mỗi ngày đều sống trong an nhàn sung sướng, Lâm Duyệt Minh thiếu chút nữa đã quên là mình còn muốn làm việc.
Cho dù là quay về bệnh viện, hay tự mở phòng khám, Lâm Duyệt Minh nghĩ hình tượng hiện nay của mình thực sự không thích hợp đi làm.
Lâm Duyệt Minh có yêu cầu rất nghiêm ngặt đối với chính mình, chính vì vậy cho nên chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được sự tín nhiệm của lãnh đạo leo lên được vị trí trưởng khoa.
Thử hỏi một người không vận động trong một thời gian dài, người béo phì làm sao có đủ thể lực để đứng phẫu thuật chứ?
Lâm Duyệt Minh ra ngay đáp án là không thể.
Cậu ở trong lòng thầm nhủ, kì này nhất định phải giảm cân!
Nếu đã quyết tâm giảm béo, Lâm Duyệt Minh lên một phương án hoàn chỉnh để thực hiện.
Tiếp tục ăn nhẹ nhiều rau, năng vận động, ít ngủ, chỉ cần kiên trì là có thể thành công.
Mỗi sáng thức dậy, Lâm Duyệt Minh uống một ly sữa không béo để bổ sung năng lượng, cầm trứng luộc nước trà và sandwich vừa ăn vừa đi tản bộ, chờ sau khi dạ dày chậm rãi tiêu hóa, cậu liền bắt đầu chạy bộ, không vội chẳng nóng nảy, chạy đều kiên trì trong một giờ.
Buổi trưa ăn một chén cơm nhỏ, cơm nước xong thì làm việc nhà, Lý gia trên dưới ba tầng lầu năm trăm thước vuông, phòng to nhỏ hơn mười căn. Phủi bụi, lau sàn, dọn dẹp phòng ốc, sau khi làm xong, bọn nhỏ cũng tan học về nhà.
Buổi tối cậu không ăn gì cả, đói bụng thì nhai đỡ hoa quả. Trước tiên giúp Lâm Tô làm bài tập, dỗ Nhạc Nhạc ngủ xong thì đi tản bộ, sau khi trở về uống một ly nước mật ong, xem TV rồi đi ngủ.
Kiên trì hơn một tuần, cậu thực sự xuống ký.
Chỉ là Lý Tường Vũ sắp đau lòng muốn chết.
Mỗi ngày ăn ít như vậy, khẳng định là không đủ dinh dưỡng. Hơn nữa tưởng tượng một người cứ làm công việc nhà không ngừng, chẳng khác gì cái máy, sớm muộn gì thân thể cũng suy yếu.
Lý Tường Vũ không ngừng khuyên cậu không nên giảm béo, nhưng đời nào cậu nghe lời.
Cuối cùng, Lý Tường Vũ suy nghĩ ra một biện pháp.
Buổi trưa cơm nước xong lập tức kéo cậu vào phòng ngủ, lột hết y phục ra, giúp cậu vận động.
Sau đó, Lý Tường Vũ giải thích : “Mặc kệ làm cái gì cũng được, chỉ cần đạt hiệu quả là tốt rồi. Vận động kiểu này thật hay, vừa có thể hưởng thụ lại còn giảm béo, so với làm công việc nhà mất sức hơn nhiều.”
Giảm béo đích thực rất thống khổ.
Đồ ăn ngon để ngay trước mắt nhưng lại không thể ăn, cho dù có mệt cỡ nào cũng phải kiên trì tập luyện, cái loại tư vị thống khổ gian nan này so với ở cữ chỉ có hơn chứ không kém.
Lâm Duyệt Minh rất hối hận, sớm biết giảm béo khổ cực như thế, thì lúc đầu không nên buông thả, hẳn là lúc nào cũng phải trông chừng cái miệng tham ăn này.
Hối hận cũng vẫn phải tiếp tục, Lâm Duyệt Minh chỉ oán giận trong lòng một chút. Tới ngày hôm sau vẫn kiên quyết kiêng ăn, kiên trì tập luyện.
Mỗi một ngày trôi qua, bao vất vả khổ cực và nỗ lực cuối cùng cũng có hồi báo.
Sau mấy tháng, Lâm Duyệt Minh loại bỏ lớp mỡ thừa trên người, khôi phục vóc dáng thanh tú trước kia.
Da trắng, cổ cao, mặt trái xoan.
Nụ cười nhàn nhạt, điệu bộ so với trước kia còn đẹp hơn.