Tần Hà Vũ nghe xong lời mời liền lắc đầu ngay.
"Người nhà không quen ăn đồ ăn ngoài cho lắm.
Đành hẹn Hà thiếu lần khác vậy."
Hà thiếu trong lời Tần Hà Vũ bị từ chối cũng không nói gì ngay.
Anh ta liếc sang Chu Sương nhưng chỉ thấy cô nhìn Chu Sinh chằm chằm.
Cuối cùng anh ta cười xoà nói vài lời xã giao với Tần Hà Vũ, tạm biệt rồi dắt người rời đi.
Chu Sương còn chưa mua được cái gì đã bị lôi đi, nhưng cô ta chỉ hờn dỗi mấy câu, sau đó không dám nói gì thêm.
Thanh niên kéo tay cô xuống hầm gửi xe, vừa ngồi vào ghế phụ lái, Hà thiếu đã vươn tay tát cô một cái.
Tiếng chát lanh lảnh in lên gương mặt xinh đẹp của Chu Sương.
Hà thiếu thì dửng dưng nhìn cô ta, buông lời cay nghiệt.
"Tiện nhân vô dụng như cô, sao lúc đó tôi mắt mù lại lên giường với cô chứ?"
Chu Sương thoáng run lên, không biết là sợ hãi hay tức giận.
Hà thiếu không quan tâm, tiếp tục chửi mắng.
"Không phải cô bảo cô là em gái của thiếu phu quân nhà họ Tần sao? Lúc nãy, đến mở miệng ra lôi kéo cũng không được câu nào? Hay là chiếc lưỡi bị nuốt mất rồi?"
"Em xin lỗi." Chu Sương lí nhí nói.
"Miệng chó không mọc được ngà voi.
Lúc gặp mặt, nếu không phải cô lớn tiếng với thiếu phu quân nhà đó, Tần Hà Vũ sẽ không từ chối lời mời của tôi.
Nếu cô được một nửa nhan sắc của thiếu phu quân kia là được rồi.
Được cái bụng cả hai đều không kém ai thì có tác dụng gì chứ? Ngoài kia cũng không phải thiếu người biết sinh con."
Chu Sương nắm chặt tay, vô thức đưa tay lên che bụng.
Đây là sinh cơ cuối cùng của cô ta, nếu như chịu nhục qua lần này, đẻ xong đứa bé, liền có thể cầm tiền sang nước ngoài rồi.
Cô coi lời Hà thiếu như gió thoảng qua tai, thi thoảng lại lí nhí xin lỗi, hùa theo anh ta để tránh bị bạt tai thêm lần nữa.
Hà thiếu liếc cô ta, cũng phát hiện là Chu Sương qua loa lấy lệ, liền tăng tốc tay lái.
Anh không quan tâm trong xe có người mang thai hay không, chân ga vừa nhấn liền vọt ra đường cao tốc ngoại thành, muốn đua xe giải trí.
Đám hồ bằng cẩu hữu thấy Hà thiếu tới, vui vẻ trêu đùa nhau mấy câu.
Đối với Chu Sương thì trào phúng thêm mấy câu.
Tiệc tối đính hôn của Tần Hà Vũ và Chu Sinh, có vài người trong số bọn họ tham gia.
Đối với cô khinh thường không thôi.
Chu Sương chịu sự nhục mạ này, không nói gì cả, mà tự mình ngồi một chỗ, xem đám nhị thế tổ đi đua xe.
Tiếng động cơ gầm rú cùng tiếng bàn tán của đám người nhất thanh nhị sở chui vào tai cô.
Hình như có ai đó so sánh cô với Chu Sinh, rồi cười nhạo, buông lời đê tiện như Hà thiếu đã nói trên xe.
Những lời này như con rắn, quấn lấy Chu Sương, càng đem lòng ganh tị và đố kị của cô kéo lên cao, đổ hết tội lỗi Chu Sinh.
"Thằng con hoang đó..." Chu Sương nghiến răng.
"A! Mau né, xe Hà thiếu có vấn đề rồi!"
"Chạy đi!"
Chu Sương nghe tiếng hét liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ phá vỡ rào chắn, lại chẳng hề giảm tốc độ mà phi tới cô.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Chu Sương đã nghĩ, bản thân thật sự không thể qua khỏi.
Tần Hà Vũ mang Chu Sinh trở về nhà, anh hâm nóng lại đồ dì Hân chuẩn bị cho cả hai, sau đó rót cốc nước lựu cho Chu Sinh, lại cướp hộp ô mai trong tay cậu.
"Đang đói, đừng ăn đồ chua."
"Trưa nay chúng ta có món gì?" Chu Sinh mềm người dựa vào ghế sofa dài, ngón tay bấm mở tivi.
"Thịt kho tàu cậu thích.
Còn có súp lơ luộc." Tần Hà Vũ đưa tới ly nước lựu, nhanh tay đoạt lấy chiếc điều khiển, lại bấm kênh tin tức.
"Có thể để lại tối nấu với cháo hải sản được không?"
"Không thể."
Tivi chậm rãi vào đoạn nhạc intro quen thuộc, biên tập viên tin tức bắt đầu với các tin tức nóng hổi trong ngày.
Từ trong nước đến ngoài nước.
Chu Sinh vốn không muốn xem, nhưng mà điều khiển đã bị Tần Hà Vũ đoạt mất, chỉ có thể ngậm ống hút, uống từng tí nước lựu, lại nghe tin tức.
"........vụ đánh bom nhằm vào việc biểu tình ủng hộ cho chủ nghĩa cực đoan hiện đang là vấn đề nóng bỏng....."
"...Thông tin mới nhất từ ngoại ô thành phố X, đua xe trái phép, lại mất tay lái, tông vào khu người quan sát.
Theo như thông tin phóng viên tiếp nhận, người điều khiển tay lái đã trực tiếp tử vong sau khi tông vào cột sắt.
Trên đường xe mất tay, đã có nhiều người bị thương, trong đó có một người phụ nữ đang mang thai, tình hình nguy kịch.
Vụ việc vẫn đang được bên phía công an điều tra làm rõ.
Chúng tôi sẽ cập nhật tin tức ngay khi có thông báo mới..."
"...Về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm..."
Chu Sinh ngồi trên ghế, trong tâm trí thoáng hiện lại hình ảnh bản thân vừa nhìn thấy.
Cả đoạn máy quay chỉ được một phút, có rất nhiều người được nâng lên cáng cứu thương.
Người phụ nữ mang thai trong tin tức được quay rõ nhất, không khó để nhận ra đó là người mà mấy tiếng trước cậu vừa gặp ở trung tâm thương mại, Chu Sương.
"Cô ta mất quả rồi à?" Chu Sinh lẩm bẩm, cậu vươn tay sờ chiếc bụng đã hơi nhô ra của mình.
"Tần Hà Vũ!"
Tần Hà Vũ vốn đang ở trong bếp bị tiếng này gọi giật cả mình.
Anh đưa đầu ra khỏi cửa bếp, nhìn Chu Sinh đứng ngoài cửa, vì anh chưa cho phép nên không dám vào trong.
"Anh mau sờ." Chu Sinh kép vạt áo lên, chỉ vào bụng mình.
"Còn quả không?"
"Tất nhiên là còn." Tần Hà Vũ đáp lại, ánh mắt nhìn cậu kì quái.
"Trong đây là em bé, không phải quả."
"Vậy có em bé còn trong đây không?"
"Còn.
Tất nhiên là còn." Tần Hà Vũ càng thêm nghi hoặc.
Anh vươn tay xoa nhẹ da bụng căng mịn của Chu Sinh.
Chu Sinh nhận được lời khẳng định, liền vui vẻ trở lại chỗ của mình, hai bàn tay tự mình sờ trên da bụng mềm, nhớ tới những cảnh cáo của Tần Hà Vũ, không dám chọc hay nhéo.
Cậu suy nghĩ miên man, cuối cùng khúc khích tự cười một mình..