Hôm nay, Tần Hà Vũ lại mang Chu Sinh ghé qua nhà.
Dù sao tuần này cũng là tuần có thể xác định được giới tính của đứa bé trong bụng.
Tuy rằng bộ luật nghiêm cấm, nhưng các bệnh viện tư nhân cho giới nhà giàu vẫn lén làm và gửi tới những người đăng kí.
"Là bé gái sao?" Sầm Thuỷ vội vã nhận lấy giấy tờ xét nghiệm.
Bà mở phong bao, gấp không chờ nổi cầm tờ giấy in hình màu thai nhi lên.
Đứa bé đã lớn bằng quả táo, bụng của Chu Sinh cũng nhô lên, cũng bắt đầu cảm nhận được cái nặng của sinh mệnh bên trong bụng.
"Là con trai." Tần Hà Vũ đưa mắt nhìn bụng của Chu Sinh, không kìm nổi đưa tay lên sờ bụng cậu.
"Nếu là con gái thì tốt rồi.
Có người đi mua sắm chung với mẹ." Sầm Thuỷ miệng nói vậy nhưng vẫn vui vẻ quan sát tờ giấy trên tay.
"Là con trai thì hay thèm cay.
Lát nữa, để mẹ bảo nhà bếp làm món cá sốt cay cho Chu Sinh.
À, còn có hũ ô mai, lát mẹ lấy cho, nhớ mang về đấy."
Chu Sinh nhồm nhoàm một miệng đầy nho hoàn toàn không quan tâm hai người bọn họ đang nói gì.
Dù sao Tần Hà Vũ cũng sẽ làm giúp cậu, có gì cần lo chứ?
"Bà chủ, có mấy vị phu nhân ghé chơi." Người làm vườn đứng ngoài cửa hô vào trong nhà.
Sầm Thuỷ nghe thấy là mấy vị phu nhân thì liền đáp ứng để bọn họ vào.
Tần Hà Vũ không có hứng thú với cuộc trò chuyện của mấy người phụ nữ trung niên.
Anh mang người lên tầng, nhưng vừa đặt chân lên bậc thang thì mấy vị phu nhân đã tiến vào.
"Ai da, Hà Vũ kìa.
Lâu lắm rồi mới thấy con đó."
"Chị Thuỷ, em chào chị Thuỷ."
"Kia là con dâu chị sao? Qua đây cả đi, em bé sao rồi? Đã được ba tháng rồi phải không?"
Mấy vị phu nhân quen thuộc tiến tới bàn uống nước, cả phòng khách theo lời trò chuyện mà rôm rả cả lên.
Tần Hà Vũ lấy lý do Chu Sinh mệt, đưa cậu lên nhà nghỉ trước rồi xuống bồi chuyện.
Dù sao gia giáo của gia đình cũng không cho phép anh né tránh bậc trưởng bối theo cách bất kính.
Chuyện của mấy vị phu nhân cũng đều là quanh đi quẩn lại chuyện gia đình, người có ý đồ thì tranh thủ moi thông tin từ Tần Hà Vũ, tế nhị xen kẽ qua lại.
Sầm Thuỷ đưa bọn họ xem hình siêu âm, nghe bọn họ khen tới tấp, cảm giác sắp được làm bà nội vui không kể xiết, chìm đắm bên trong.
"Nhà chị Thuỷ cũng giữ con dâu ghê quá cơ.
Được đúng hôm bữa tiệc tùng em được nhìn thấy.
Còn lại qua đây chẳng thấy bao giờ."
Sầm Thuỷ cười cười nhập ngụm trà.
"Bọn trẻ nó lớn rồi, phải để nó tự ra ngoài có không gian riêng chứ."
"Con dâu gặp được người dễ như chị Thuỷ, cũng phải tu mấy đời đấy.
Con dâu nhà em á, không được dễ như thế đâu.
Dễ quá, nó leo lên đầu mình ngồi."
"Phải đấy.
Như cháu dâu nhà em này, mẹ chồng nó chiều nó quá, đến chồng nó, nó cũng dám leo lên người cưỡi.
Chẳng ra thể thống gì cả."
"Giới trẻ bây giờ buông thả quá, nào như chị em mình khi xưa."
"Hà Vũ, nếu như vợ con nó hư, con đừng có chiều.
Sau này muốn dạy lại cũng không dạy được đâu."
"Cái bà này, vợ chồng người ta ân ái, sao lại nói thế."
"Tôi coi Hà Vũ như con cháu trong nhà, nên mới khuyên như thế.
Bà í, cũng liệu hồn với cô con dâu í.
Tôi thấy nó bắt đầu nhăm nhe rồi đấy."
"Ai, nói tới con cháu trong nhà, nhà họ Hà kia được mỗi thằng con trai, hôm bữa đua xe, hấp hối được mấy ngày, đi rồi."
"Ghê thế...!Nhưng mà nghe bảo có cháu rồi mà."
"Sảy rồi.
Hôm đi đua xe, mang theo cả con bé đó.
Tông nhiều người như vậy, con bé kia là nặng nhất, cái thai sao giữ được..."
"Haiz, đấy, trẻ người non dạ.
Phải chi đứa nào cũng được như thằng Vũ nhà chị Thuỷ có phải chị em mình bớt lo không."
Tần Hà Vũ gọt xong trái lê, nghe mấy dì bảo vậy chỉ cười không để ý cho lắm.
Nhưng mà họ Hà lại thêm người mang bầu, hẳn cô gái kia là Chu Sương đi.
Dù sao giới thượng lưu cũng chỉ hẹp như thế.
Năm xưa mẹ của cô ta thuê người đâm xe mẹ của Chu Sinh, hại cậu sinh non, lại làm giả giấy tờ, cho đứa bé uống thuốc.
Đời mẹ ăn mặn, đời con khát nước.
Tội lỗi đều dồn vào người cô ta.
Chu Sương kia cũng chẳng tốt đẹp gì.
Những việc cô ta từng làm với Chu Sinh anh cũng đã nhận được.
Hiện tại hai người họ xem như người dưng nước lã, anh mới không thèm truy cứu.
Nhưng mà xem chừng quả báo đã tới rồi.
"Tần Hà Vũ."
Chu Sinh thò đầu từ cầu thang trên tầng gọi xuống, anh liền xin phép mọi người rời đi.
Thanh niên đứng dựa vào lan can, thấy anh liền nũng nịu.
"Rèm cửa tối quá, tôi sợ."
"Giờ tôi lên." Tần Hà Vũ nhấc bước lên cầu thang, hoàn toàn trở thành một người chồng tốt.
Tiểu kịch trường:
Tần Hà Vũ: Hôm nay không có kịch trường.
Chu Sinh: Không có, không có đâu..