Chu Sinh nói đợi thịt bò tới, thật sự là ngồi vào bàn chờ thịt bò tới.
Mấy cô gái cũng ngượng ngùng theo lời của cậu mà ngồi vào các góc còn lại của bàn.
Chủ đề trò chuyện ban đầu được định cũng cứ thế mà triển khai.
"Nghe bảo mọi người debut vào ba năm trước sao?" Chu Sinh bóc bánh ở trên mặt bàn, tự nhiên hỏi.
"Phải, mới đó cũng nhanh thật.
Đã ba năm rồi." Trưởng nhóm cảm thán.
"Cậu không biết năm đó chúng tôi debut phải chịu khổ cỡ nào đâu." Một cô gái tóc đen dài biểu cảm khổ cực nói, cũng theo Chu Sinh cầm lấy bánh muốn ăn.
"Tự mình đi phát tờ rơi, còn có tổ chức fan meeting, chạy qua lại các chương trình quảng bá."
"Như thế đã là khổ cực nhất đâu?" Một người khác thấy đúng ý cũng nói theo.
"Mấy cậu còn nhớ nhà trọ chúng ta thuê lúc còn là thực tập sinh chứ?"
"Cái nhà trọ năm mét vuông đó hả? Năm chúng ta lúc đó chỉ khi ngủ mới dám năm người vào cùng lúc đó."
"Nhà trọ là cái gì?" Chu Sinh tò mò hỏi.
Năm cô gái quay sang nhìn Chu Sinh, ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh.
Tần Hà Vũ thấy Chu Sinh nhìn sang mình thì lên tiếng giải thích.
"Nhà trọ là nơi ở nhưng mà chúng ta phải trả tiền để ở."
"Vậy sao mọi người không xây nhà để ở?" Chu Sinh lại càng ngạc nhiên hỏi tiếp.
Lúc này mọi người cũng không biết nói gì nữa, chỉ có phì cười.
Trưởng nhóm nhạc nữ lấy lại tinh thần đầu tiên.
"Chúng tôi lấy đâu tiền ở xây chứ? Tiền thuê nhà trọ lúc đó còn không đủ đâu."
"Phải đó.
Tiền xây một căn nhà, với tỉ giá hiện tại cũng phải một tỉ đó."
"Chu Sinh thật sự không biết gì về nhà trọ sao? Chẳng lẽ cậu là con nhà giàu thiệt hả? Tin đồn là thiệt hả?" Một người không kìm được tò mò.
"Cũng không giàu lắm đâu.
Chỉ là lúc trước có một khoảng thời gian, bị khuyết thiếu ký ức nên có chút khó khăn." Chu Sinh ấn theo lời nói dối cô giáo và Tần Hà Vũ định sẵn, thành thạo cho qua.
Thực ra Chu Sinh cũng đúng là con nhà giàu.
Nhà họ Chu không phải nhà giàu sụ như nhà họ Tần, nhưng cũng có của ăn của để.
Chu Sinh từ nhỏ sống khổ cực nhưng đồ ăn và nơi ở vẫn có.
Người bên ngoài nhìn vào, cậu chính là thiếu gia cẩm y ngọc thực.
"Chu Sinh lúc trước học trường gì? Mười tám tuổi? Không phải năm nay đang là đại học năm nhất sao?" Tiết Thư một bên hứng thú bừng bừng hỏi.
"Đại học Xxx, nhưng mà đã nghỉ rồi." Chu Sinh đáp lại, tiếp tục bỏ bánh vào miệng.
"Đại học Xxx? Không phải là đại học đứng đầu nước ta sao? Chu Sinh đúng là khiến người ta ganh tị mà."
"Phải đó, con nhà giàu, lại học giỏi, chẳng lẽ cậu định theo đuổi theo đuổi phong cách Tần ảnh đế sao?"
"Phong cách Tần ảnh đế?" Chu Sinh tò mò hỏi.
"Mấy người các cậu định khen trước mặt người ta hay là chê trước mặt Tần ảnh đế để tôi con biết mà hùa." Trưởng nhóm khúc khích đẩy vai mấy người còn lại.
Bọn họ thoải mái đến độ quên mất Tần Hà Vũ làm đạo diễn kia.
"Không cần để ý đến tôi." Tần Hà Vũ xua tay.
"Ai nói được điểm xấu của tôi, tôi liền tag người đó trong bài viết kế tiếp của mình, thế nào?"
Mấy cô gái cười khúc khích cả lên, tag trong bài viết của Tần ảnh đế, được diễm phúc như này cũng chỉ có mình Chu Sinh được hưởng cho đến nay thôi đó.
"Nếu vậy để tôi nói trước." Tiết Thư xông xáo giơ tay.
"Điểm xấu của Tần ảnh đế chính là không có điểm xấu nào cả."
Nghe thấy câu nói phi lý này ai nấy đều không kìm được nụ cười.
Có người mở đầu, những người còn lại gan đều to hơn.
"Phải đó.
Không có điểm xấu, cánh nhà báo muốn bới móc Tần ảnh đế cũng không có cái để viết."
"Điểm xấu nữa là quá đẹp.
Đẹp như thế, xứng đáng bị tử hình." Một cô gái hét lên, còn đập bàn một cái.
"Vì xinh đẹp cũng là một tội ác."
Chu Sinh nhìn mọi người nhao nhao, cũng liếc tới máy quay.
"Còn có điểm xấu nữa."
Tần Hà Vũ liền hứng thú.
"Vậy Chu Sinh nói xem, tôi có điểm xấu gì?"
"Thích cắn người."
Khung cảnh rơi vào yên lặng.
Mọi người ai nấy đều nhìn tới Chu Sinh, lại nhìn tới Tần Hà Vũ.
Không nghĩ tới lời tiếp theo Tần Hà Vũ nói còn kinh động hơn.
"Không phải lần đầu chúng ta gặp nhau, em là người cắn tôi đầu tiên sao?"
Tập thể hoang mang: Ai nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi?
Đúng lúc này, phía cửa gỗ giả vang lên tiếng chuông giả, rõ ràng shipper đã tới với nguyên liệu bọn họ mong chờ.
"Là thịt bò gì vậy? Đựng trong hộp to như thế?" Tiết Thư tò mò nhìn hộp xốp.
Tần Hà Vũ cũng không keo kiệt lời với bọn họ.
"Bò Wagyu A, sáng nay mới nhập về nước đấy."
Mấy cô gái được phen trầm trồ.
Lại nghe thấy Tần Hà Vũ nói thêm.
"Không sao, toàn bộ tiền đều là tôi chi.
Mọi người cứ tận hưởng."
"Tôi phát hiện Tần ảnh đế có thêm một điểm xấu." Trưởng nhóm nhạc thần bí nói.
"Tần ảnh đế tiêu quá hoang, tôi xót xa ví tiền thay anh í."
"Lỡ chúng ta làm hỏng có phải sẽ rất lãng phí không?"
Chu Sinh cầm tảng thịt bự, chọc chọc ngón tay.
Đường gân nổi rõ, màu đỏ hỏn tươi mới, xen lẽ vài gân mỡ như khối đá phỉ thuý.
Nếu không phải đang quay, Chu Sinh thật lòng muốn cắt ra ăn sống đó..