Makeup xong chính là lúc công việc có thể bắt đầu.
Chu Sinh lùng bùng cái lỗ tai với những lời hướng dẫn chụp hình của Hoắc Thâm.
Nơi chụp ảnh là một chiếc phông đen, cùng với một cái ghế được trang trí thành ngai.
Chu Sinh nhìn mấy món đồ nhựa giả thành kiếm trong chân thật không ngờ, còn vươn tay chạm thử xem có thể cắt tay được không.
"Xin chào, tôi là nhiếp ảnh gia lần này." Một người trẻ tuổi mang máy ảnh tiến lên.
"Cậu là Chu Sinh sao? Hân hạnh, hân hạnh.
Thú thực, tôi hâm mộ cậu lâu lắm rồi."
"Nhưng tôi mới debut gần đây mà?" Chu Sinh nghi hoặc hỏi.
Hoắc Thâm đứng bên cạnh cũng hạn lời.
Anh tất nhiên biết được lời của nhiếp ảnh gia kia là xã giao.
Mà Chu Sinh thì lại không nhận ra.
Nhiếp ảnh gia hơi sượng trân nhưng vẫn cười, phổ biến ý tưởng của bản thân tới Chu Sinh.
Concept ảnh được yêu cầu cần phải có sự quyền lực, lại vừa quyến rũ.
Đạo cụ chiếc ngai này, tuỳ ý bọn họ sử dụng, miễn là chụp ra cái hồn.
"Tính làm hôn quân hay gì mà đòi quyền lực rồi quyến rũ." Chu Sinh lẩm bẩm trong miệng.
Hoắc Thâm nhìn chiếc ngai với đầy kiếm cắm sau lưng, liền tiến lên kiểm tra xem có tính nguy hiểm không rồi mới đồng ý để người ngồi lên đó.
Lúc nhiếp ảnh gia nhìn Chu Sinh tuỳ ý ngồi lên ghế, bản thân cũng tuỳ ý chụp một bức khởi động máy trước.
"Ánh sáng bên trái chỉnh cao và tối một chút giúp tôi." Nhiếp ảnh gia báo với trợ lý, lúc quay lại đã phát hiện Chu Sinh đang gác một chân lên tay vịn của ghế.
Hoắc Thâm vừa ngoảnh đầu đi, ngoảnh lại đã thấy Chu Sinh làm điều kì lạ, cuống lên đánh vào chân cậu.
"Cậu làm cái gì đấy? Bảo cậu làm ra dáng quyến rũ chứ không phải lẳng lơ."
"Cổ giày cao năm phân ôm lấy quần bó.
Tay áo dài lại còn ôm cổ tay.
Anh thấy tôi giống người hở da thịt chỗ nào mà lẳng lơ?" Chu Sinh lần đầu tiên biểu thị bất mãn của bản thân.
Thế là mọi người ở chỗ chụp ảnh thấy minh tinh mới nổi đem chiếc ngai vàng vốn đủ một người ngồi thành chiếc giường nhỏ.
Cũng may chỗ để tay của ghế không cao, phần xương sống không bị bắt nạt quá đà.
Nhiếp ảnh gia hô lên với bên hậu cần chỉnh ánh sáng, bản thân cũng chỉnh lại máy, sau đó giơ máy muốn chụp tránh bỏ lỡ các chi tiết.
Hoắc Thâm bị kéo ra khỏi chiếc phông đen, ngơ ngác nhìn thanh niên lười biếng nằm trên chiếc ngai giả.
Bọn họ cần là sự quyền lực và quyến rũ cơ mà, đâu phải lười biếng.
Chỉ thấy Chu Sinh ngửa cổ ra hoàn toàn phía sau, ngón tay vẫy nhiếp ảnh gia lại, chụp từ trên mặt xuống.
Phục trang lần này lấy ý tưởng từ quý tộc Anh thời xưa, một chiếc áo sơ mi gothic với các miếng vải xếp nhún ở cổ áo.
Màu trắng của áo vừa hay đối lập với màu đen của phông nên, so với sự cũ kĩ của chiếc ngai, màu trắng tinh tươm này cũng tạo nên ảo giác thao túng người nhìn.
Chu Sinh mở mắt, nhìn thẳng vào máy chụp hình doạ chàng nhiếp ảnh gia hết hồn.
Lại chỉ thấy thanh niên mở lời.
"Có thể đổi tư thế không? Nằm như này đau lưng quá..."
Hoắc Thâm đưa tay lên che mắt, nén tiếng thở dài ngao ngán.
Chu Sinh được cho đổi tư thế, cậu ngồi ngay ngắn trở lại chiếc ghế, cảm thán tư thế vừa rồi rất cho cảm hứng nhưng mà quá đau lưng.
Nhiếp ảnh gia ôm máy ảnh bên cạnh cũng cười trừ.
Không thể nói, phút ngẫu hứng vừa rồi rất đẹp.
Trên màn hình máy ảnh là gương mặt trẻ đang nhắm mắt.
Vì chụp từ góc dọc nên có thể thấy yết hầu hơi nhô lên một đường cong xinh đẹp, chiếc cổ áo cao cũng không che được sự quyến rũ từ chiếc yết hầu.
Bờ vai nhỏ tựa trên tay vịn ghế, có lẽ phần xương bướm sau lưng bị tì nên phần ngực cũng được nâng lên.
Có ảo giác nhỏ nhắn nhưng đầy đặn.
Điểm nổi bất nhất bộ ảnh đó là chiếc ngai được chụp rõ từng chi tiết bên dưới thân Chu Sinh.
Dưới ánh sáng cùng phông nền đen, những chi tiết của chiếc ghế khiến nó trông như là kim loại thật, lạnh lẽo, sắc bén đầy nguy hiểm.
Phía trên là thanh niên trẻ trung nhìn mềm mại, nhưng bên dưới lại là ghế kim loại cứng rắn, vẻ vô hại và nguy hại đối lập nhau không khỏi khiến người ta cảm thán.
"Tiếc là không chụp được toàn bộ cái ngai." Nhiếp ảnh gia cảm thán tiếc nuối.
Bức ảnh hoàn hảo nhưng vẫn chưa thể lột được sự quyền lực.
Cùng lắm là vẻ quyến rũ của Omega.
"Hay tôi mang tới đạo cụ khác?" Tổ hậu cần nghe tiếng anh cảm thán thì đề nghị.
Chu Sinh nhìn chiếc áo choàng vô dụng mắc ngang vai mình, muốn gỡ xuống lại bị Hoắc Thâm cản lại.
Anh ta biết Chu Sinh không quen mặc mấy món đồ ren dạng này, nhìn phần ren cổ áo làm cổ Chu Sinh đỏ lên là biết.
"Đây là người thay tôi làm đại diện nhãn hàng sao?"
Một giọng nói uyển chuyển vang lên từ phía cửa ra vào.
Có vài người nhận ra cô gái, nhiếp ảnh gia cũng lên tiếng chào hỏi.
Xem chừng là người quen.
"Này là Tề Linh.
Lúc trước cô ấy làm đại diện nhãn hàng cho bên công ty." Nhiếp ảnh gia nhìn sang Chu Sinh, cũng không tiếc lời giới thiệu.
Tề Linh nhìn tới Chu Sinh, chỉ nở một nụ cười xã giao.
Sau đó nhìn tới nhiếp ảnh gia, cũng không quan tâm có người bên cạnh hay không, tự nhiên nói.
"Anh Tô, tài năng của anh ở đây cũng quá phí rồi.
Thay vì ở đây chụp cho một người nghiệp dư, chi bằng tới công ty của tôi, làm nhiếp ảnh gia chuyên dụng thế nào? Dù sao ba tôi cũng là phó giám đốc của công ty này, về vấn đề huỷ hợp đồng, tôi có thể hỗ trợ anh."
Hoắc Thâm vốn còn không để ý tới người phụ nữ này, lại không nghĩ tới cô ta lại đụng chạm trước.
Anh nhìn sang Chu Sinh, có lẽ cậu cũng rất tức giận, đến độ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ.
......
Tiểu kịch trường:
Tần Hà Vũ: Tại sao chương này tôi lại không được xuất hiện?
Chu Sinh: Bông tai đỏ, đẹp như vậy, có thể cướp không?
Phong cách Gothic nè.
Áo đẹp hen.