Edit: SodaSora
—
"Tiểu Giản?" Trịnh Duy vui vẻ vẫy vẫy tay, kéo tay người phụ nữ mang áo lông chồn ở bên cạnh, "Mẹ, đây là tiểu Giản!"
Sắc mặt Mạnh Giản thay đổi, đứng đờ tại chỗ.
Trịnh Nham nhướng mày, dắt con gái mình đi tới,"Thì ra đây là tiểu Giản ư, đã nhiều năm như vậy rồi không gặp con nhỉ!"
Giọng điệu của bà nhẹ nhàng, không phải kiểu thân thiết như Trịnh Duy cũng không phải giọng điệu tàn nhẫn của người mẹ kế.
Mạnh Giản nắm chặt góc váy, nhẹ nhàng cười nói: "Đã lâu không gặp, trông dì quả thật là càng ngày càng trẻ ra!"
Trịnh Duy nhìn thoáng qua chiếc váy của Mạnh Giản, mặt đầy hâm mộ: "Tiểu Giản lớn lên thật xinh đẹp, nếu là tôi mang chiếc váy kia chắc chắn sẽ không thể đẹp được như vậy!"
Trịnh Nham nhìn thoáng qua con gái nói: "Nó không hợp với con, đương nhiên con mang vào sẽ không đẹp rồi!"
Trịnh Duy xấu hổ nhìn Mạnh Giản, Mạnh Giản cười: "Tôi cùng với bạn còn có việc, xin phép đi trước, hai người cứ tiếp tục!"
Trịnh Nham nói: "Thỉnh thoảng trở về nhà ăn bữa cơm đi, ba của các con rất nhớ con cùng Mạnh Sanh!" Bà từ trước tới nay là người thuộc địa vị cao, khí chất uy nghiêm thể hiện qua giọng nói không thể nghi ngờ.
Mạnh Giản dừng bước, nói: "Không cần, tôi và Mạnh Sanh một chút cũng không nhớ ông ta!"
Dứt lời, cô lấy áo khoác trên quầy hướng dẫn rồi kéo tay Từ Lăng rời đi.
"Tức giận sao?" Từ Lăng hỏi cô.
Mạnh Giản nói: "Tôi không tức giận, chỉ là nghĩ đến việc bọn họ sống tốt như vậy khiến tôi cảm thấy khó chịu thay cho mẹ tôi, nếu bà còn sống chắc chắn sẽ sống cuộc sống tốt hơn bọn họ gấp nhiều lần!"
Từ Lăng đưa cho cô một điếu thuốc, nói: "Tôi là con gái của tiểu tam! Mẹ tôi là người thứ ba, chỉ là thời điểm bà cùng ba tôi ở bên nhau thì không hề biết rằng ông đã kết hôn, nên..." Từ Lăng thả một tay "Mẹ tôi sau khi chia tay với ông ta thì liền tìm một người bạn trai vừa đẹp vừa chu đáo, bây giờ sống còn tốt hơn cả đám người xấu xa nhà họ Từ!"
Tay cầm điếu thuốc của Mạnh Giản run lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cô đưa thuốc lên hút một ngụm, "Mẹ tôi và mẹ cô đều là con gái của người thứ ba, chúng ta đồng bệnh tương liên(1)"
Từ Lăng hạ cửa kính xe xuống, búng búng tàn thuốc, trước mặt cô là làn khói thuốc mờ ảo, cô híp mắt nói: "Tôi so với cô còn tốt..." Ít nhất thì mẹ cô còn sống, còn một lần nữa tìm được hạnh phúc cho mình.
Mạnh Giản bị sặc khói thuốc đến rơi nước mắt, lại cầm chặt điếu thuốc không chịu buông tay, nói: "Tại sao cô lại trở về?"
"Tôi ấy à... Tôi trở về để xem bọn họ sống không tốt đến mức nào, nghĩ đến việc tôi cùng mẹ tôi sống tốt như vậy, liền cảm thấy thật thoải mái...!"
"À! Vậy ư..." Mạnh Giản cuối cùng cũng ném tàn thuốc xuống, cô lau nước mắt nói, "Vì đám người kia mà trả giá bằng thời gian thì thật sự không đáng, nếu cô chơi đủ rồi thì tốt nhất nên sống một cuộc sống cho riêng mình...!"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Từ Lăng nghiêng đầu nhìn cô, "Tôi vẫn đang sống cuộc đời của riêng mình, bọn họ chỉ là nhân tiện. Nhưng thật ra là cô, giống như người không thể thoát ra được đó!"
"Tôi.. Mẹ tôi là là một người phụ nữ rất tốt, bà biết được rất nhiều ngôn ngữ, bà từng là một phiên dịch viên còn từng đi theo rất nhiều lãnh đạo quốc gia đi qua nhiều nơi... Bà xinh đẹp lại còn thông minh... Tôi chưa từng gặp qua người nào vừa dịu dàng lại kiêu ngạo như vậy... Bà nấu ăn rất ngon, lại còn biết ủ rượu... Khi bà còn sống, Mạnh Kiến Quốc vẫn là một người cha tốt, bà vừa rời đi... Cuộc đời của tôi cùng Mạnh Sanh đều sụp đổ..." Dù nghĩ về những chuyện đã lâu, Mạnh Giản vẫn không kìm được nước mắt, chỉ cần nghĩ về gia đình nhỏ của mình lúc trước cùng với cuộc sống khó khăn sau này, cô không thể không hận ông cùng cái gia đình đó.
Từ Lăng ném điếu thuốc đi rồi ôm lấy Mạnh Giản, trên người cô còn mùi khói thuốc hòa cùng với Mạnh Giản lại càng tăng thêm sức mạnh, cô vỗ vỗ vai: "Cô gái tốt, thư giãn một chút, mọi chuyện đều qua rồi... Chị gái đây đem cô đến quán bar gay tốt nhất để chơi, thế nào?"
Mạnh Giản được Từ Lăng đưa đến quán bar gay nổi tiếng, cô đẩy Mạnh Giản lên sân khấu để tự do nhảy nhót, còn mình thì tìm đến một góc có tầm nhìn tốt nhất để quan sát tiên nữ rơi xuống thế giới phàm trần kia, hòa mình cùng những cô gái khác, hưởng thụ pháo hoa ở nhân gian.
Mạnh Giản cũng choáng váng, cô cởi áo khoác, bắt đầu nhảy múa điên cuồng xung quanh cây cột thép, cô xem như cũng một nửa chuyên nghiệp, mặc một chiếc váy trắng tinh ở một nơi xa hoa trụy lạc, trông cực kỳ táo bạo.
Toàn bộ quán bar đều tràn ngập trong không khí phấn khích, một người đàn ông với dáng người nóng bỏng được đẩy lên sân khấu để nhảy cùng Mạnh Giản. Cô một chút cũng không ngượng ngùng, vuốt v e bờ vai anh, mê hoặc quyến rũ, cũng may người đàn ông kia là cong, nếu không chắc đã chết vì chảy máu mũi rồi.
Từ Lăng xem náo nhiệt đủ rồi, lên sân khấu kéo Mạnh Giản còn chưa đã thèm xuống. Bước chân cô như đang đi theo nhịp trống, toàn thân choáng váng nhưng vẫn mang theo chút tỉnh táo.
"Thế nào?" Từ Lăng xách theo một chai rượu mạnh cười nói.
Mạnh Giản vuốt tóc, gật gật đầu: "Tốt lắm! Này,sao lại có cả rượu vậy!"
Từ Lăng vuốt chiếc váy màu đen nói: "Mỹ nữ vào hộp đêm giải sầu lại không uống rượu?"
"Đây là bar gay!" Mạnh Giản chỉ chỉ.
"Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, đẹp là được cần gì quan trọng thẳng hay cong!" Từ Lăng hất mái tóc dài, đôi mắt quyến rũ.
Mạnh Giản lái xe vào gara, cầm áo khoác của mình ra ngửi, ừm... hơi có mùi thuốc lá với rượu nhỉ! Mở cửa xe cô phẩy phẩy vài cái để bay bớt mùi trên áo, người giúp việc lập tức tiến tới nhận chìa khóa giúp cô cho xe vào đúng vị trí.
"Anh ấy trở về rồi ạ?" Mạnh Giản nổi da gà run run vai vì lạnh hỏi.
Người giúp việc nói: "Tiên sinh đã sớm trở về rồi ạ, ăn tối xong liền ở trong phòng làm việc vẫn chưa ra ngoài!"
Mạnh Giản gật đầu, xách theo áo khoác nhanh chóng chạy vào trong. Quản gia giúp cô cầm lấy áo khoác, nhíu mày, Mạnh Giản lè lưỡi ra hiệu bà giữ bí mật giúp cô.
"Lần sau cho người đến đón cô đi, như vậy không an toàn!"
Mạnh Giản lắc đầu: "Tôi không uống rượu, không cần phiền phức như vậy!"
Xoa xoa cánh tay, cô xách váy chạy lên lầu. Cách cánh cửa gỗ cô hoàn toàn không nghe được gì từ bên trong, cô đẩy cửa ra, Chu Minh Thân đang quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại.
Mạnh Giản đóng cửa lại, đi tới cầm ấm trà tự rót cho mình một ly trà nóng, cầm tách trà dựa vào bàn của Chu Minh Thân. Cô nghiêng người ngồi tựa trên bàn, vừa quay đầu liền nhìn thấy hồ sơ mời thầu cho một dự án gần đây của chính phủ, trên đó phác thảo rất nhiều chi tiết, Mạnh Giản không quan tâm đ ến vấn đề về kinh tế tài chính nhưng nhìn cũng biết hạng mục này bị Chu Thịnh bắt lấy, Chu Minh Thân gần đây lại đi theo con đường bạch đạo, mối quan hệ với mấy người quan chức cũng không tồi. Cô còn đang tự mình ngẫm nghĩ, thì bên kia Chu Minh Thân đã nghe điện thoại xong.
Vừa quay người lại anh đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp mang váy trắng đang ngồi trên ghế của ông chủ, tay cầm ly trà màu trắng xanh, tay lật xem tài liệu của anh.
"Xem hiểu không?"
Mạnh Giản quả quyết lắc đầu: "Một chút em cũng không hiểu!"
Chu Minh Thân dựa vào bàn, vắt chéo đôi chân dài, cười nói: "Vậy em còn xem chăm chú như thế?"
Mạnh Giản nói: "Em xem xem liệu có thể làm gián điệp thương mại gì gì đó hay không, nói không chừng còn làm rất tốt nha!" Cô chỉ vào văn kiện mà Chu Minh Thân ký tên, nói "Dù em có ngốc thì cũng biết là cái này rất có giá trị!"
Chu Minh Thân đi qua mang người cô bế lên, vừa đứng lên Mạnh Giản liền đặt chén trà xuống để không làm hỏng váy.
"Cái đầu nhỏ này của em còn đòi làm gián điệp thương mại?"
Mạnh Giản vòng tay qua cổ anh, nghiêng đầu nói: "Lỡ như, lỡ như có người phái em đến nằm vùng ở bên cạnh anh thì sao?"
Chu Minh Thân bắt đầu nhéo nhéo cái mông nhỏ săn chắc của cô, nói: "Là ai? Nói cho tôi nghe một chút? Tôi xem đầu óc của hắn ta có bình thường hay không, sao lại có thể nghĩ ra được cái kế hoạch mà không có khả năng thu về lợi ích như thế này chứ? Thà tôi "tặng" cho hắn ta một số tiền để chữa lại cái đầu của mình còn hơn!"
Mạnh Giản bị tổn thương liên tục đánh vào tay anh, ngồi lại lên ghế ông chủ vắt chéo chân.
"Hừ! Đại trí giả ngu(2), sao có thể nhìn thấy được ưu điểm của em chứ!"
Động tác của cô uyển chuyển tiêu sái, hoàn toàn không chú ý tới chiếc váy trắng của mình là loại xẻ cao không thích hợp với việc nhấc chân, cô lại làm động tác này mười phần khí thế, nhưng cũng vì thế mà lộ ra cặp đùi trắng nõn!
Chu Minh Thân đem người lên khỏi ghế, anh ngồi lên rồi để Mạnh Giản ngồi lên đùi mình. Anh đưa tay vuốt v e cặp đùi trắng nõn thon thả của cô, dùng môi hôn lên chiếc cổ thon dài, giọng nói khàn khàn: "Chỗ nào của em tốt tôi đều biết rõ, em không nhớ gì sao? Lúc ở trên giường em cầu xin tôi như thế nào..."
Mạnh Giản đột nhiên giơ tay che lại bờ môi của anh, mặt đỏ bừng: "Không cho anh nói mấy lời bỉ ổi như vậy!"
Âm thanh xé rách vang lên, chiếc váy xẻ rộng hơn nữa, Mạnh Giản nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, hai chân khép chặt, tay cầm chiếc váy khóc không ra nước mắt.
Tay Chu Minh Thân di chuyển từ dưới lên, anh chống vào đầu Mạnh Giản nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi đã muốn làm điều này..."
Mạnh Giản muốn đẩy anh ra để đứng lên, nhưng sức lực của anh không để cô làm được điều đó, cô vùng ra vài lần nhưng chỉ khiến anh khống chế cô chặt hơn. Cô cảm nhận được có vật nóng rực đang chống vào mông cô, Mạnh Giản càng có ý muốn bỏ chạy mãnh liệt hơn.
"Nói chuyện bình thường không được à, sao anh cứ phải động thủ chứ!" Mạnh Giản dùng sức che đùi mình lại, tuy rằng đã sớm cùng Chu Minh Thân lăn giường, nhưng hiện tại đang ở phòng làm việc, lại còn bật đèn sáng trưng như vậy, cô dù có da mặt dày đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái mới trải thôi.
"Là Từ Lăng mua cho em... Cái này tốt như vậy, hiện tại cũng không thể mặc nữa..." Mạnh Giản tiếc nuối nhìn chiếc váy trắng bây giờ đã biến thành đống vải rách, trong lòng rất tức giận.
Chu Minh Thân bị cô trêu chọc cho nổi lửa, làm gì còn quan tâm nguồn gốc của cái váy? Chỉ biết chiếc váy này để cô mang trên người thì quả thật là muốn mệnh anh mà!
Chu Minh Thân muốn ở trong phòng làm việc làm chuyện vô liêm sỉ, Mạnh Giản liều chết không chịu. Váy trắng của cô bị xé tà lên tới eo, bàn tay của ai đó thì để bóp ngực cô, chiếc váy xinh đẹp như vậy bây giờ treo trên người cô như miếng giẻ rách.
"Em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm về việc làm hỏng váy của em, vậy nên, thả e đi đi..." Mạnh Giản nói ra điều này với giọng điệu không thể yếu đuối hơn được nữa.
Tiếng khóa kéo vang lên, Mạnh Giản tuyệt vọng che miệng lắc đầu.
"Đây là phòng làm việc, anh muốn như thế này à?"
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
Mạnh Giản suy sụp ngã lên người anh, bị một luồng hiơ nóng xuyên qua, cô bật khóc, hoàn toàn không nói nên lời.
Chu Minh Thân thở dài một tiếng, bắt đầu cởi nốt mảnh vải trắng còn lại, hai mảnh dán nhũ tùy tiện bị anh ném lên ghế, trên người đã không còn gì.
"Tiểu yêu tinh..."
Mạnh Giản duỗi tay ôm chặt eo anh, "Bà đây là nữ vương!" Cái gì mà tiểu yêu tinh chứ, cũng quá là.. th ô tục đi!
Chu Minh Thân di chuyển lên xuống, anh cười nói: "Vậy nữ vương đại nhân, em cảm thấy thế nào?"
Mạnh Giản không còn chút sức lực ôm lấy anh, cô lại đang ở trên chiếc ghế chật hẹp như vậy, chật chội đến mức cô thấy thứ đấy gần như đâm vào bụng cô.
"Đừng, đừng..." Mạnh Giản che miệng lại, hai mắt đỏ hoe.
"Nữ vương?"
"Hức.. chú hai.. anh trai... tha cho em đi!" Mạnh Giản mất hết sức lực, cảm giác nhức nhối khó chịu, một luồng nhện bao phủ khuôn mặt cô, đôi mắt gần như bốc cháy.
Chu Minh Thân hưng phấn, nâng eo cô lên xuống thật nhanh: "Bảo bối, lại kêu lên đi!"
"Chú hai? A... Chính anh nói..." Nước mắt Mạnh Giản liên tục rơi xuống, cô nổi nóng, cắn một cái thật mạnh lên vai Chu Minh Thân.
"Kêu nữa đi!"
Mạnh Giản không còn sức lực lăn lộn nữa, cô cảm thấy bản thân như bị bỏng, hai mắt nhắm nghiền, mặc cho Chu Minh Thân muốn làm gì thì làm.
Rốt cuộc thì trong phòng làm việc cũng không thể thỏa mãn được Chu Minh Thân nên anh bế cô trở về phòng ngủ. Anh còn tốt, không có chút vấn đề nào cả. Đáng thương vẫn là quần áo trên người Mạnh Giản, ngoại trừ chiếc qu@n lót đang treo ở chân, còn lại, chậc...
Chu Minh Thân một hai muốn Mạnh Giản giúp anh c ởi quần áo, tay cô run rẩy đến nửa ngày cũng không cởi được một chiếc nút áo của anh. Chu Minh Thân bên dưới lại bắt đầu động, vừa động cô liền run rẩy bật khóc.
"Cứ từ từ, chúng ta còn nhiều thời gian!"
Anh tự c ởi quần mình, hoàn toàn vứt bỏ thứ đồ trói buộc, tận hưởng cuộc ân ái một cách trọn vẹn. Khuôn mặt Mạnh Giản đỏ bừng, muốn đem anh ấn xuống bồn WC luôn.
Khó khăn lắm mới cởi xong chiếc áo sơ mi, Mạnh Giản đã mất đi một nửa sinh mệnh.
Nhưng Chu Minh Thân lại cao hứng hỏi: "Vừa nãy em gọi tôi là gì?"
Mạnh Giản che mặt lại, "Em không nhớ!"
Chu Minh Thân lại lần nữa đụng chạm, Mạnh Giản ưm ư ra tiếng: "Lão lưu manh..."
Chu Minh Thân hiện tại cũng không cùng cô so đo,vừa hôn vừa cắn lên môi cô, không ngừng bắ n ra tia lửa vào miệng cô, Mạnh Giản chỉ cảm thấy đầu lưỡi đau nhói vì bị anh quấn lấy, cô cảm thấy môi và lưỡi mình đã bắt đầu sưng lên rồi.
Làn da của cô tinh tế trắng nõn, mềm mại, sờ vào lại mịn màng, bàn tay rực lửa của Chu Minh Thân dạo chơi khắp nơi, môi anh không ngừng hôn lên người cô, hôn đến ngực cũng không quên để lại nốt đỏ.
Mạnh Giản động người, hai mắt trở nên mơ hồ, dường như cảm nhận được vì sao trong đêm tối, toàn thân cô run rẩy, đôi môi cắn chặt.
"Cục cưng, em thật xinh đẹp..." Chu Minh Thân cảm nhận được sự vui thích của cô, chịu đựng cái siết chặt của cô, chờ đến khi cô vừa thả lỏng, liền hoàn toàn phát ti3t vào cơ thể cô.
Hai người ôm nhau, liều chết triền miên. Mạnh Giản cảm nhận được một đợt dư vị, trên cơ thể trắng nõn của cô đầy những vết đỏ và vết nhéo. Chu Minh Thân nắm tay cô đưa lên môi hôn, anh từng trải qua với rất nhiều phụ nữ, nhưng chưa có ai khiến anh cảm thấy như thể tinh thần hợp nhất như thế này, bị cuốn theo tiết tấu của cô không thể khống chế được chính mình.
"Mua lại mười chiếc váy giống như vậy đền lại cho em nhé, được không?" Anh ôm lấy eo cô, bắt cô phải nhìn anh.
Mạnh Giản tuy mệt mỏi, nhưng vẫn trừng mắt nhìn anh: "Rồi chờ anh đến xé tiếp cả mười cái sao?"
Lồ ng ngực Chu Minh Thân có chút chấn động, sau đó thì anh liền cười ra tiếng, anh vỗ vỗ nhẹ cái mông nhỏ của cô, hai chân quấn lấy chân cô.
"Thật thông minh! Xem ra nên thưởng cho em nhiều thêm một chút mới được!"
—
* Chú thích:
(1) Đồng bệnh tương liên: là những người trong cùng hoàn cảnh thì dễ thông cảm, thấu hiểu lẫn nhau.
(2) Đại trí giả ngu: người tài vẻ ngoài đần độn; tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.
—
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!