Sáng sớm lúc giờ phút, một khắc nữa thôi thì cậu sẽ nghênh đón một khoảnh khắc quan trọng nhất trong đời.
Cậu sắp kết hôn.
Đối tượng chính là người từ nhỏ đến lớn cùng nhau trưởng thành, tên là Giang Tiều, là một Alpha.
Là chính cậu muốn kết hôn, cả nhẫn cũng là cậu đi chọn, hắn chỉ phụ trách vươn ngón tay để lựa cỡ nhẫn, sau đó liền không xen vào chuyện tổ chức hôn lễ nữa.
Cậu có thói quen, chính là nhọc lòng xem những việc quan trọng mà giải quyết.
Hắn là con trai độc nhất của Giang gia, được nuông chiều trở thành hoa hoa công tử, chỉ có hưởng thụ cùng chơi bời.
Hắn không làm công việc nghiêm túc, tham luyến sắc đẹp khắp nơi, mỗi ngày về đến trên người luôn bị vây bởi mùi hương của những Omega xinh đẹp khác nhau, mùi vị đó quá mức thơm ngọt, cậu tự cho rằng mình không thể sánh bằng.
Cậu tự o bế mình ngoan ngoãn, đến nỗi hắn trêu chọc cũng không phát hỏa.
Cậu chỉ hi vọng hôm nay hắn không khiến cậu phải lúng tùng.
Lại thêm ba mươi giây nữa, MC điều hành buổi lễ cũng tuyên bố bắt đầu, cậu vẫn không nhìn thấy người liền vội vàng chạy tới.
Người nhà cậu ngồi ở dưới lễ đường, ba cậu nắm chặt lấy tay mẹ, gia gia nghiêm mặt ngồi ở bên cạnh, bọn họ còn không biết tình huống lúng túng của cậu bên này.
Chuyện hôn sự này là chính cậu tự nguyện thúc đẩy.
Người nhà luôn luôn tin tưởng quyết định của cậu.
Nhưng hiện tại chính cậu lại không tin bản thân mình.
Giờ đã đến, âm nhạc lãng mạn hoàn toàn phù hợp với khung cảnh lễ cưới cũng vang lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều thu hút tại nơi lễ đường, cậu không chờ đợi người sẽ đến vòng lấy tay cậu đi hết một đoạn đường này.
Cậu một mình đi, mỗi bước đi đều nghe kèm những tiếng xì xào loáng thoáng của mọi người bên dưới càng lúc càng lớn.
MC buổi lễ cũng giống như không lường trước được, cầm micro nhưng không biết phải nói gì, vào lúc này hình như nói cái gì cũng đều không đúng.
Ánh mắt của cậu rơi vào hộp nhỏ đựng nhẫn, bên trong còn có một cặp nhẫn nằm lẳng lặng chờ người đeo lên.
Dưới ánh nắng chiếu vào ánh lên một màu vừa đẹp mắt vừa chói sáng, hung hăng rọi thẳng vào mắt, cậu giơ tay đóng lại hộp ôm vào trong ngực, sau đó liền điều chỉnh tốt biểu tình trên mặt, để cho nụ cười không phải đặc biệt khó nhìn.
Cậu xoay người, đối diện với toàn bộ khách mời trong lễ đường tạ lỗi: "Xin lỗi, đã khiến các vị đến một chuyến vô ích, tôi xin đơn phương tuyên bố, lễ cưới hủy bỏ."
Dưới chỗ ngồi Giang ba rõ ràng đứng ngồi không yên, ông đúng dậy vội vàng nói: "Nếu không chờ một chút, Giang Tiều có thể là đã xảy ra chuyện gì, ta gọi điện thoại hỏi một chút? Kỷ Tầm, cháu đừng vội!" Nói liền lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.
Cậu đối với hành động này của ông không ôm bất kỳ mong đợi nào, trước đó cậu cũng đã gọi Giang Tiều rất nhiều lần, nhưng đối phương chung quy vẫn là tắt máy, có thể lý giải là nếu hắn không đến đây thì chính là đang ở quán bar uống nhiều rồi.
Cậu chắc là hắn không muốn đến.
Mất mặt.
Giang ba nghĩ vậy nên cậu cũng không vội, hôn nhân với cậu mà nói chỉ là một buổi lễ nghi thức, làm buổi kết lại cho sáu năm yêu đương có một nghi thức mà thôi.
Nếu như hôm nay hắn xuất hiện, cậu sẽ cùng hắn có một quan hệ yêu thương, tương lai, hắn sẽ chính là duy nhất của cậu, là người cậu yêu, là hôn nhân được người nhà cùng pháp luật chúc phúc cùng bảo vệ.
Nhưng hắn quả thật là không xuất hiện, bất quá tình huống kia cũng chỉ là tuyên án tình yêu sáu năm của cậu chết rồi, chấm dứt ở trong lễ cưới.
Cậu cùng Giang Tiều kết hôn không phải ta lựa chọn duy nhất, mà Giang Tiều cùng cậu kết hôn lại là giúp toàn bộ Giang gia có một thứ lợi ích.
Giang thị đang trên bờ vực phá sản cần có Kỷ gia trợ giúp.
Cho nên, là Giang Tiều không thể không có cậu Kỷ Tầm, mà không phải Kỷ Tầm không thể không có Giang Tiều.
Cậu đón lấy ánh mắt lo lắng của ba mẹ, cười cười, nói: "Ba mẹ, hai người biết con không thích nhất chính là trễ giờ.
Lần này con không thể nhịn được."
Hiện trường, tiếng bàn luận nổi lên bốn phía, cậu bước đi xuống đài, gia gia kéo qua tay của cậu, đau lòng liền tức giận nói: "Gia gia tôn trọng tất cả ý nghĩ của con.
Giang Tiều tên tiểu tử kia căn bản không xứng với Tiểu Tầm của chúng ta!"
Gia gia luôn luôn xem Giang Tiều không vừa mắt, lão nhân gia ánh mắt sắc bén, Giang Tiều kia đều là một bộ dạng cà lơ phất phơ, tác phong không có nửa điểm vừa mắt ông, nhưng ngại trước mặt cậu không phê bình hắn, trước đây, cậu còn có thể nói tiếp hắn vài câu, nhưng bây giờ ta chỉ cảm thấy gia gia nói thật hay có đạo lý.
Khách mời bắt đầu rời đi, Giang ba lôi kéo ba mẹ cậu ý đồ cứu vãn, Giang mẹ chỉ đứng ở một bên, cũng tình cờ nói vài câu che chở nói giúp con trai mình.
Cậu biết Giang mẹ rất không thích cậu.
Trên thức tế là cậu cũng không thích bà ấy.
Trước đó cậu đều lo sợ sau khi hôn lễ kết thúc liền sẽ bị mẹ chồng chèn ép.
Hiện tại không cần thiết phải lo lắng nữa.
Cậu từ khi sinh ra liền được ông bà yêu thương, ba mẹ chiều chuộng, nâng niu như bảo bối nhỏ, dựa vào đâu chỉ vì một Alpha mà khiến cậu chịu nhiều ủy khuất như vậy?
Nghĩ đến như vậy, nhưng điều cậu ngượng bộ Giang Tiều đều quá nhiều rồi, hiện tại không muốn nữa.
Nhân viên tại lễ đường bắt đầu dọn dẹp, cậu cảm thấy được chính mình không có cách nào ở tại nơi này nữa, nói một tiếng với ba mẹ, sau đó liền lấy xe rời đi, một loạt hành động tỉ mỉ giống như cách cậu đã tỉ mỉ để tâm đến việc tạo ra hôn lễ này.
Đem xe lái một vòng trên đường lớn, cậu tổ chức lễ cưói cạnh bãi biển, là dựa theo ý thích của Giang Tiều.
Kỳ thực nơi này gió biển thổi lớn khiến cậu rất khó chịu.
Nhưng hiện tại cậu đem cửa sổ xe hạ xuống, mặc cho gió biển luồng vào trong xe, thổi qua gò má cậu.
Cậu mới không có muốn khóc.
Giang Tiều đáng chết, không đáng để cậu tốn một giọt nước mắt nào.
Điện thoại di động reo thông báo kéo lại tinh thần của cậu trở về, là Giang Tiều đăng ảnh, không có thêm câu gì chjr là phát một tấm ảnh.
Kỳ thực cậu đã nhìn thấy nội dung, nhưng vẫn là chưa hết hi vọng mà mở ra xem.bg-ssp-{height:px}
Người phụ nữ cả người trần trụi đang tựa vào tai nam nhân thì còn lài ai được nữa chứ?
Giang Tiều nhìn ống kính, tựa như là đang dỗ dành người trong ngực.
Rõ ràng là bức ảnh hướng tới cậu khiêu khích.
Việc kết hôn khiến cậu và hắn đã ầm ĩ cãi nhau một trận.
Cậu cùng với hắn nói rất nhiều, hắn nói sẽ tận lực phối hợp.
Đáp án này khiến cậu rất không vừa ý.
Cậu biết hắn ở ngoài vẫn luôn cùng người khác ám muội, nhưng cậu cũng rõ ràng, hắn không cùng người khác làm cái gì quá trớn.
Mà nếu kết hôn, cậu chỉ mong hắn có một phần trách nhiệm.
Không nhiều, ít nhất là tôn trọng cậu.
Nhưng bức ảnh này cơ hồ đánh thẳng vào mặt cậu.
Từ hồi đại học đã học được cách không chế biểu cảm lẫn tâm tình, người khác không thể nhìn ra được, nhưng giờ phút này lý trí cậu dường như không được tỉnh táo.
Cậu vòng xe chạy đến đoạn đường lên cao nhất, từ nơi này nhìn xuống quả thật là một cảnh đẹp, phía dưới đường dốc toàn là đá ngăn lại nơi biển đá ngầm.
Cậu xuống xe chạy vọt đến cạnh vách núi, lấy trong túi áo ra hộp nhẫn cưới khi nãy vẫn còn ôm trong ngực, dư quang trên điện thoại vẫn còn nhìn thấy hình ảnh khiến cậu nhứt mắt kia, cậu hướng về phía biển rộng ném tất cả đi, hô lớn mắng:
"Giang Tiều khốn nạn! Anh đi chết đi!"
Sóng biển rất lớn, điện thoại bị ném vào sóng biển lập tức bị cuốn đi chìm xuống, nhưng hộp nhẫn vẫn còn nổi trên mặt nước, giống như cậu cùng Giang Tiều quan hệ, cùng đi qua sáu năm, cuối cũng vẫn là lềnh bềnh, không có chỗ nào chân thật, sóng gió hơi lớn một chút liền từng người bay xa, một chút đều không chịu nổi dằn vặt.
Thứ liên quan đến Giang Tiều đều bị cậu ném đi, hai tay trống trơn run rẩy, nhìn đến màu biển xanh thẩm, đôi mắt cậu chua xót đến khó chịu, cuối cùng vẫn là không ngừng đưa tay lau sạch hết giọt nước mắt.
Cậu căm giận nghĩ, Kỷ Tầm cậu loại Alpha nào muốn mà không được.
Cần gì phải treo cổ mãi trên một cành cây chứ?
Thời điểm Giang thị khó khăn nhất cậu đã thay hắn chống đỡ, chuyện hắn năm mười tuổi đem cậu cứu từ trong hồ nước ra xem như là báo xong.
Cậu nói với hắn là hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Cậu không muốn để hắn đến giày xéo tâm trạng nữa.
Cậu để cho gió biển tạt vào mặt, cuối cùng là bị thổi đến thanh tỉnh lạnh run.
Sau khi tỉnh táo lần nữa cậu phải thừa nhận, thật sự là khó có thể vượt qua.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đều không nghĩ tới gặp chuyện thì sẽ trốn tránh, nhưng hiện tại ngay cả trở về đối mặt với người thân bạn bè cậu cũng không có đỉ dũng khí.
Cậu muốn trốn đi, muốn Giang Tiều không thể nào gặp lại được cậu nữa thì càng tốt.
Tuần trăng mật đã được vạch ra sẵn kế hoạch nhưng cuối cùng lại không thể nào đi được.
Cậu muốn mua vé đi Châu Âu lập tức, Giang thị sống hay chết đều không còn liên quan đến cậu nữa.
Chính hắn có van cầu cậu quay trở về cậu cũng không muốn nhìn mặt.
Cậu nghĩ như vậy liền có một chút hả giận.
Thời điểm cậu muốn quay đầu lại chuẩn bị lái xe rời đi, mới phát hiện ở phía sau không biết từ lúc nào xuất hiện một đám người một thân đồ đen đứng nhìn cậu.
Bọn họ mỗi người mang theo một cái kính đen, thật giống như đang đóng phim hành động xã hội đen.
Cậu sợ hết hồn, cho dù là bất cứ ai khi quay đầu lại nhìn thấy tình huống đoàn người mặc đồ tối chăm chăm nhìn cậu như vậy cũng đều thảng hốt.
Như vậy không phải quá dọa người đi, cậu theo bản năng lùi về sau một bước.
Mãi đến khi đạp một bước hụt khiến cậu nhớ lại mình đang đứng phía bên vách núi cạnh biển.
Không gì có thể bấu víu lại.
Thời điểm cậu ngã xuống, đám người áo đen phía sau tựa muốn giữ chặt cậu lại, hoặc là tưởng chừng như đẩy đi.
Nghĩ những thứ này đều không có ý nghĩa.
Cảm nhận cuối cùng của cậu đều dồn đến cơn đau cùng cực, mỗi một bộ vị trên cơ thể như bị gãy đoạn.
Không biết bị lăn đến nơi nào, chỉ cảm thấy đầu bị va đập mạnh liền mất đi ý thức.
.....!
Trước khi ngất đi, cậu còn nghĩ rằng nếu như cậu vì vậy chết đi.
Có thể hay không sẽ bị người khác cho rằng thất tình mà tự xác?
Chỉ không có đầu óc mới thất tình rồi đi tự sát.
Cậu rất là yêu mạng mình aaa, cho nên thật sự không muốn chết.
Cầu mong ai đó mau tới cứu cậu đi.
- --------
Lời của editor:
Xin chào các bạn, đây là bản edit mình chuyển từ qt sang cho dễ đọc.
Lần đầu edit nên ngôn từ có chút lủng củng mong các bạn bỏ qua.
À nếu có sai lỗi chính tả thì các bạn cmt giúp mình sửa nhé.
Thankyou, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!.