Giang Mính vốn cho là đây là bữa trưa sẽ chìm trong sự ngại ngùng, không nghĩ tới vừa lên bàn, bầu không khí lại giống như trước đó tốt hơn. Kỷ mẹ không ngừng gắp đồ ăn cho Tiểu Tầm và hắn. Trên mặt mang nụ cười ẩn hiện nhìn ra tâm tình không tệ, Kỷ ba thì lại thấp giọng cùng lão gia thương lượng chuyện gì đó. Kỷ Tầm dựng thẳng lỗ tai nhỏ lên nghe lén vài câu, nghe được "sân lễ cưới" "khách mời", tiểu thiếu gia trong lòng càng thêm định đoạt.
Xem đi, gia gia tuy rằng trên mặt biểu hiện rất không vui, nhưng thực trong lòng vẫn là rất chấp nhận Giang Mính mà!
Nếu đã đánh dấu vậy thì lễ cưới cũng phải nhất định nhanh chóng chuẩn bị.
Giang Mính muốn đem hết những thứ cần chuẩn bị để hắn làm, Kỷ Tầm chỉ cần cho ý kiến là được.
"Sân lễ cưới chuẩn bị ở vườn hoa nhà chúng ta là được." Lão gia tử nói.
Kỷ gia tại trung tâm thành phố có một tư nhân hoa viên, chiếm diện tích rộng rãi, phong cảnh không hề kém so với những cảnh khu là bao nhiêu.
Càng so với hải đảo tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Giang Mính biết đến, trải qua hai lần bất ng, Kỷ Tầm đối với biển kỳ thực có chút sợ hãi, bởi vậy cũng không lựa chọn nơi đó làm lễ cưới.
Trong mắt người khác nơi đó có thể là sân cưới lãng mạn, nhưng Giang Mính không chút để ý vào mắt.
Hắn không hy vọng Kỷ Tầm nhớ lại chuyện cũ không vui.
"Anh cảm thấy không có vấn đề gì, Tiểu Tầm cảm thấy thế nào?" Giang Mính hỏi người ngồi ở bên cạnh mình còn đang gặm nho.
"Không thành vấn đề." Kỷ Tầm cắn một trái nho: "Không cần phải chạy tới lui là tốt nhất, gần đây em còn có chút lười biếng."
Kỷ mẹ cười nói: "Mỗi ngày con đều ngủ nướng còn không đủ a?"
"Mẹ, người đừng nói đến ngủ, người nhắc con lại muốn đi ngủ nữa rồi..." Nói đến một nửa, cậu đánh một cái lười biếng ngáp: "Nhắc đến ngủ con liền buồn ngủ, thật sự."
"Vậy thì đi lên ngủ một giấc? Hửm?"
"Không được, em đang muốn ở cùng với anh." Kỷ Tầm dựa lên vai Giang Mính, cầm một quả nho đưa đến bên miệng hắn. Giang Mính liền há mồm ăn.
Kỷ ba ngồi ở một bên cạnh thống kê danh sách khách mời yên lặng móc ra kính râm đeo lên.
Kỷ mẹ buồn cười oán một chút lên cánh tay của Kỷ ba vui vẻ nói: "Ở trong phòng mang kính râm cái gì?"
Kỷ ba liền nghe lời mà lấy xuống.
Trước lễ kết hôn, còn sắp xếp lễ đính hôn, mời tới đều là trưởng bối thân thiết, xem như là chính thức thông báo việc kết hôn của Tiểu Tầm, đính hôn cùng kết hôn, trong lúc này cũng chỉ cách một tháng.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, Kỷ lão gia mới dắt lấy tay Kỷ Tầm, chân thật an tâm giao cho Giang Mính, ngữ trọng tâm trường nói: "Bảo bối Kỷ gia giao cho con, nhất định phải đối tốt với Tiểu Tầm, nếu dám không tốt..."
"Gia gia liền đến đánh gãy chân của con." Giang Mính tự mình nói tiếp: "Nếu như con để cho Tiểu Tầm bị ủy khuất, chính con cũng sẽ không tha thứ cho mình. Gia gia, ngài yên tâm."
Lão gia mấy ngày gần đây lần đầu tiên đối Giang Mính bật cười: "Được thôi, giao cho con gia gia vẫn là yên tâm."
Kỷ Tầm lại đỏ cả vành mắt, cậu biết mình đều làm cho lão nhân gia lo lắng, lúc trước cậu quá hiếu thắng, một thân lảo đảo mà ngã sấp xuống cũng không khóc, một thân vết thương lại để người nhà phát hiện.
Trước đây chưa bao giờ hết để cho người nhà lo lắng không yên lòng.
Có thể sau mày chắc chắn sẽ không, bên cạnh cậu còn có Giang Mính, tương lai đường dài có người cùng cậu bước đi, té ngã có người đỡ, bị thương có người đau.
Bọn họ đều tìm đến lẫn nhau trong sinh mệnh thiếu hụt bị thiếu hụt mất một nửa, mọi việc khó khăn tầng tầng, suýt nữa bỏ qua nhau, có thể đến cuối cùng vẫn là gặp nhau.
Một khi gặp gỡ, rồi cũng không thể tách rời.
Sau khi đính hôn, Giang Mính liền một cách tự nhiên đổi giọng gọi Kỷ Triệu Đình cùng Tống Uyển Vi là ba mẹ.
Hắn một lần nữa có một nơi gọi là nhà.
Một nơi tiếp nhận hắn bao dung hắn, xem nhau như là gia đình.
Ngày cử hành hôn lễ, Kỷ Tầm dậy thật sớm, nói muốn đi xem mẹ Giang Huyên.
Giang Mính trong lòng cảm động, lập tức đồng ý.
Hắn luôn muốn tìm đến gặp mẹ để chia sẽ niềm vui sướng trong ngày trọng đại của mình.
Xe trước tiên lái về Lan Thự, Kỷ Tầm đi tới tầng cao nhất, tự tay hái được một cành hoa lan nở tốt trong ngày xuân, tỉ mỉ mà dùng giấy bao đóng gói lại, còn thắt một cái nơ con bướm. Sau đó mới cùng Giang Mính đi đến khu mộ.
Hôm nay khí trời tốt quá đi, dương quan vô tư mà chiếu đến mỗi một góc khu mộ.
Giang Mính nắm tay Kỷ Tầm đi đến trước mộ của mẹ.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Tầm tới nơi này.
Trong hình Giang Huyên đẹp đến dịu dàng hào phóng, Kỷ Tầm đem hoa lan trong tay mình khẽ đặt ở trước mộ của mẹ.
Trước đó, cậu có thể từ Giang Mính trên người đoán được Giang Huyên nhất định là một đại mỹ nhân.
Giang Huyên tuy rằng chỉ ở cùng với Giang Mính mười hai năm, lại đem Giang Mính giáo dưỡng rất tốt.
Một người ôn nhu thiện lương như vậy, không nên có kết cục này.
Kỷ Tầm ở trong lòng yên lặng cùng mẫu thân nói: "Ngài yên tâm, năm đó người thấy chết mà không cứu đã tìm được báo ứng. Con sẽ không để cho bà ta dễ chịu."
Triệu Tình bởi vì hại người chưa toại bị lão gia tử cho vào ngục giam, Kỷ Tầm liền ủy thác luật sư, cùng với chuyện xưa năm đó Giang Huyên vì sao lại đột nhiên bệnh nặng khó trị, trong này bất kể có phải hay không thật sự là bà ta gây nên, Triệu Tình đều không thể thoát ly quan hệ.
Giang Mính sau đó nhìn thấy Triệu Tình cả đời giam cầm phía sau bản án, mới biết Kỷ Tầm yên lặng thay hắn làm những việc này.
Kỳ thực nói đến, loại chuyện đối xử kẻ ác Kỷ Tầm so với hắn còn muốn tàn nhẫn hơn rất nhiều, hoặc là nói, càng có thủ đoạn hơn.
Kỷ Tầm đặt bó hoa xuống, mới một lần nữa đứng lên, nắm lấy tay Giang Mính t trên mặt nở nụ cười: "Mẹ, sau này Giang Mính liền giao cho con đi! Con sẽ chăm sóc cho anh ấy."
Giang Mính vừa nghe vừa cười: "Em muốn làm sao để chăm sóc a?"
"Đương nhiên là một chút oan ức cũng không để cho anh cảm thấy được a."
"....." Giang Mính cười đến nhu hòa, nhẹ giọng đáp lời: "Được."
Hắn nắm tay Kỷ Tầm, nhìn bức ảnh mẫu thân nói: "Đây chính là người lần trước con và meh nói, người con yêu, chúng con đã ở cùng một chỗ, đã đính hôn, tháng sau là kết hôn rồi, lại đây cùng ngài nói một tiếng."
"Mẹ không cần lo lắng cho con, hiện tại ở bên canh cũng có rất nhiều người lo lắng, Tiểu Tầm gia gia, ba mẹ, bọn họ đều rất chăm sóc con, là người rất tốt."
"Mẹ" Giang Mính nhẹ giọng cười nói: "Con sắp có gia đình rồi."
Kỷ Tầm nghe những câu nói này, chỉ đem Giang Mính tay nắm càng chặt hơn một chút.
Một trận ôn hoà gió nhẹ thổi qua, tiểu hoa lan ở trong gió nhẹ nhàng mà lung lay mấy lần, dường như đang trả lời cái gì.
Lễ cưới vẫn đang tất bật chuẩn bị, cả nhà đều bận rộn, chỉ có Kỷ Tầm mỗi ngày ngủ sớm dậy trễ.
Cả người đều sắp lười biếng thành heo con.
"Rượu xác định chính là Trần Thị rượu nghiệp trăm năm hảo cất, tiệc mừng đây, chúng ta gần đây xác định tại hoa viên bên cạnh tửu điếm là tốt rồi. Nơi đó qui cách cùng hoàn cảnh cũng không tệ, thời điểm đó bao xuống nghiêm chỉnh cái tửu điếm liền có thể." Kỷ ba ba nói: "Nhắc cũng khéo, ta cùng Trần Thị lão tiên sinh cũng có chút giao tình, hiện tại Trần Thị mặc dù tiểu công tử đương gia, nhưng chỉ cần điện thoại một tiếng lấy mấy hòm thượng đẳng cất giấu rượu vang lại đây đổi cũng không có vấn đề gì. Thời gian vội vàng, ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, thật sự không còn cách nào đem rượu ngon từ nước ngoài đặt về."
Giang Mính gật đầu nói: "Việc này liền làm phiền ba quan tâm, còn tửu điếm bên kia, con sẽ đi liên hệ?"
"Cũng không cần, tửu điếm kia là của Cố gia, Cố gia cùng Trần gia kết thân, ta đòi rượu thời điểm thuận tiện cùng Trần gia tiểu công tử nói một tiếng, chuyện của tửu điếm cũng giải quyết." Kỷ ba ba nói: "Con và Tiểu Tầm đi chọn một chút bánh kẹo cưới là tốt rồi. Nhiều như vậy quả thật là ta không chọn được."
"Được." Giang Mính thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc vẫn là Kỷ gia giao thiệp rộng rãi.
Hắn quay đầu đi tìm Kỷ Tầm, lại phát hiện Kỷ Tầm đã ôm Nãi Cầu nằm trên ghế salông ngủ.
Một người một mèo ngủ đến đáng yêu, Giang Mính đều không nỡ đánh thức.
Kỷ mẹ thấy nhi tử gần đây rất thích ngủ, nghi ngờ nói: "Các con buổi tối?"
Lão gia tử cũng cho là Kỷ Tầm là buổi tối mệt muốn chết rồi, liền trừng mắt một cái Giang Mính thấp giọng nói: "Buổi tối tiết chế điểm! Ngươi tinh lực dồi dào, Tiểu Tầm có thể không chịu nổi ngươi dằn vặt!"
"..." Giang Mính thầm nghĩ, gia gia người này không khỏi cũng quá trực bạch!
"Cũng không có..." Giang Mính thấp giọng biện giải, hắn mấy ngày nay vì lễ cưới sự tình bận rộn tương đối trễ, lúc trở về phòng ngủ Kỷ Tầm từ lâu đã ngủ say, Giang Mính nhiều lắm hôn một cái, trước khi cưới đã rất là khắc chế, thật không có... Như vậy là không biết tiết chế.
Kỷ mẹ nhìn thấy Giang Mính phản ứng, liền thay đổi cái dòng suy nghĩ: "Sẽ không phải là hoài thai đi?"
"Cái gì? ! !" Giang Mính cả kinh nói.
"Buồn ngủ liền dễ dàng mệt nhọc, là thật giống như mang thai." Kỷ mẹ dựa vào kinh nghiệm của chính mình nói.
Kỷ ba cũng gấp: "Kia nhanh chóng tìm bác sĩ tới xem một chút?"
Giang Mính khống chế hưng phấn nói: "Buổi chiều con bồi Tiểu Tầm đi bệnh viện khám lại, thuận tiện đi kiểm tra một chút."
Kỷ mẹ gật đầu một cái nói: "Cũng được, cẩn thận một chút."
"Được, mẹ yên tâm."
Nói xong Giang Mính liền định bế Kỷ Tầm lên lầu, kết quả một động tác, Kỷ Tầm chính mình thức tỉnh: "Đường quả? ! Có phải là muốn thiêu đường quả rồi! ?"
Nãi Cầu đã chính mình nhảy nhót đến trên sàn nhà.
Giang Mính bị hắn sợ hết hồn, nói: "Là muốn thiêu đường quả, bất quá Tiểu Tầm muốn ngủ liền đi lên trước ngủ một chút? Buổi chiều anh dẫn em đi bệnh viện khám lại tổn thương sau não."
khúc này mình không hiểu thiêu đường quả là sao...
Hắn không đem suy đoán mang thai nói cho Kỷ Tầm, tiểu thiếu gia này gần đây rất hay bị hù dọa, Giang Mính đều sợ hù đến cậu.
Kỷ Tầm ngủ đến mơ hồ, phản ứng một phút chốc mới gật đầu.
Gia gia bọn họ cũng không nói đến chuyện mang thai, xế chiều đi bệnh viện kiểm tra thì có tin chính xác. Cũng không nóng lòng nhất thời, huống hồ cũng chưa chắc chính là hoài thai, vạn nhất không có còn làm hại Tiểu Tầm uổng công vui vẻ một hồi, thẳng thắn đều không nói.
Bánh kẹo cưới là đưa tới cửa tùy ý thích Kỷ Tầm chọn, bánh kẹo ngọt hình thù kỳ quái đa dạng, không giống mùi vị lẫn cách đóng gói, mùi vị ngon thì cách làm lại không đẹp.
Kỷ ba chọn kẹo cũng hoa mắt, thẳng thắn đưa cái này ném cho con trai.
Kỷ Tầm một bên nếm thử một bên lựa chọn, nhuyễn đường kẹo cứng đều chọn mấy thứ, còn có mấy cái khẩu vị nhuyễn đường cậu đặc biệt yêu thích, liền ăn hơn mấy viên, đều sắp bị cậu ăn sạch hết.
Giang Mính ngạc nhiên nói: "Em không phải là không thích ăn ngọt sao?"
Tuy rằng Kỷ Tầm chính mình liền vừa thơm vừa ngọt, nhưng hắn kỳ thực không thích ăn ngọt đến quá nị đồ ăn, tỷ như trước mắt này đó có nhân đường quả, đặt trước đây Kỷ Tầm là sẽ không chủ động bính.
"Hả?" Kỷ Tầm nuốt vào một khỏa có nhân cà phê nhuyễn đường nói: "Kia trước đây, ta gần nhất đặc biệt thích ăn ngọt."
Kỷ mụ mụ tại một bàng thính, trong lòng càng thêm bình tĩnh suy đoán của mình, buồn ngủ, dễ dàng mệt nhọc, khẩu vị hoàn thay đổi, này tám phần mười ngay cả có a!
Thời kỳ động dục ký hiệu chính là vững vàng a!
Tại Kỷ Tầm ăn xong mười mấy viên đường sau, mới cuối cùng quyết định mười hai loại đường quả, danh sách một xác định, sẽ đưa đi cấp hàng hiệu phương đóng gói sản xuất.
Buổi chiều, Giang Mính mang theo Kỷ Tầm đi bệnh viện làm khám lại, Kỷ Tầm sau não thương tổn đã gần như khỏi hẳn, chỉ là choáng váng đầu vẫn còn, bởi vậy định kỳ phải đi kiểm tra.
Kết quả kiểm tra cùng lúc trước đại khái giống nhau, mà đúng là có một chút thay đổi tốt. Nếu như không có chuyện gì là có thể không cần uống. Lời dặn của bác sĩ vẫn là bảo trì tâm tình thoải mái vui vẻ, không nên có tâm tình kích động cũng không thể quá mệt nhọc.
Từ khoa não rời đi, Giang Mính lại mang Kỷ Tầm đi khoa sản.
Làm kiểm tra thì Kỷ thiếu gia đói bụng: "Không phải anh nói là đi ăn đồ ngọt sao?"
"Làm cái kiểm tra đi, Tiểu Tầm." Giang Mính trong mắt lộ ra vô cùng sống động vui sướng: "Gần đây thân thể em có chút thay đổi, chúng ta thời kỳ phát tình đã ký hiệu, nói không chắc, nói không chắc là có tiểu bảo bảo đã vào ở trong bụng của em rồi?"
"..." Kỷ Tầm cúi đầu nhìn một chút chính mình bằng phẳng bụng, nhớ tới chính mình mấy ngày nay có thể so sánh với heo con, xác thực có chút không đúng, liền gật đầu mong đợi nói: "Được!"
Lễ cưới bắt đầu vào cuối xuân. Hoa viên nhà riêng Kỷ gia đủ để chứa đựng hơn trăm khách mời.
Lần trước sự việc Kỷ Tầm mất tích treo giải thưởng huyên náo dư luận một trận xôn xao, ngoại giới bởi vì chuyện này vẫn luôn rất để ý đến động tháiKỷ gia.
Lễ cưới lần này của Kỷ Tầm dĩ nhiên là thành tiêu tiểm của giới truyền thông.
Bọn họ tựa hồ đang mong đợi một trò khôi hài cẩu huyết hơn nữa.
Đáng tiếc nơi nhà riêng Kỷ gia không phải là người nào cũng có thể tiến vào.
Gánh camera phóng viên đều bị mặt lạnh bảo tiêu ngăn ở bên ngoài, ngoại trừ mùa xuân bên trong nở phồn thịnh hoa cỏ cây cối, những thứ gì khác đều chụp không tới. Đám phóng viên hận không thể tại chỗ biến thành hươu cao cổ đem đầu dò vào lễ cưới hiện trường mới hảo!
Trong một vòng người, có một nam nhân đang cố gắng muốn hướng bên trong. Trong thời gian này, cửa sau hoa viên mở, Trung thúc âu phục giày da đi ra, phía sau cùng sáu vị tiểu thư lễ nghi đi cùng.
Cửa vừa mở, phóng viên liền nỗ lực tận dụng mọi thứ hướng bên trong chen vào.
Bên cạnh bảo tiêu lập tức thân thủ không nhẹ không nặng mà ngăn lại, đem nữ kia phóng viên kia dọa sợ thức thời lui về sau, cả đám người cũng thuận theo động mấy lần, camera trên tay phóng viên có trọng lượng không nhẹ liền không cẩn thận đụng phải đầu Giang Tiều, Giang Tiều bị đau hô một tiếng, lại không có người nào chú ý tới hắn.
Trung thúc chờ bảo tiêu đem tình cảnh khống chế xong, mới hắng giọng một cái, nở ra nụ cười lễ độ hướng mọi người nói: "Cảm tạ các vị truyền thông bằng hữu quan tâm, nơi này có một ít bánh kẹo cưới cùng kèm tay lễ, hi vọng mọi người nhận lấy."
Mấy cô gái đi phía sau liền tiến lên, mỗi một phóng viên đều phát ra bánh kẹo cưới cùng kèm tay lễ.
Có phóng viên vẫn cố gắng đào ra điểm nội dung đến, liền lớn mật mà đặt câu hỏi:
"Giang Mính cùng Giang Tiều đều họ Giang, hắn cùng Giang gia có quan hệ sao?"
"Khoảng cách lần trước bất ngờ mới hơn một năm, lần này lễ cưới tựa hồ có hơi vội vàng a?"
"Chào mọi người! Vị đại thúc này, tôi là người của giải trí XX, nói thật tôi không phải tới quay Kỷ thiếu gia, nghe nói đại minh tinh Tiêu Nãi Tự cũng có có mặt lễ cưới, ngài có thể cho tôi đi vào chụp một vài bức hình không? Hắn là dùng thân phận bằng hữu của Kỷ Tầm tới tham gia lễ cưới sao?"
...
Một loạt vấn đề, Trung thúc đều tự động không thấy, chỉ cười nói: "Đây là một ngày mà tất cả mọi người đều đến chúc phúc lễ cưới, Kỷ lão tiên sinh không hy vọng nhìn thấy ngoại giới truyền ra bất kỳ tin tức có tính phỏng đoán nào. Các vị vẫn là ăn chút đường ngăn chặn miệng mình đi, quản tốt miệng mình chính là quản tốt bát cơm của chính mình, bằng không, tự gánh lấy hậu quả."
Này muốn là đổi thành sự kiện minh tinh kết hôn, làm sao cũng không dám lấy này một bức thái độ đến ứng đối truyền thông. Bằng không ngày mai liền bị một đám thủy quân trên mạng tấn công.
Đáng tiếc, Kỷ gia chính là giàu nứt đố đổ vách, có quyền thế, có chút từ thô tục cũng nói đến đặc biệt thẳng ra.
Ở đây đều là phóng viên thâm niên, tự nhiên biết phân rõ trọng lượng, cầm kẹo cưới cùng vật lễ có giá trị nhỏ cũng coi như là không đi một chuyến uổng công.
Lễ vật nhỏ quả thật cũng là xa hoa mà hữu tâm, nam phóng viên lấy đến chính là AMA công ty game nóng bỏng nhất bạo mấy khoản limited quanh thân, tại trên thị trường là có tiền cũng chưa chắc mua được, mà nữ phóng viên, thì lại nhận được một hộp quà trang điểm hàng hiệu xa xỉ đã cùng Kỷ thị hợp tác lâu năm. Trên thị trường nếu muốn mua lại cũng mất khoản vạn, huống chi này đó hộp quà vẫn là nhà thiết kế chuyên môn vì cuộc hôn lễ này mà thiết lập bản limited, nghĩa là có tiền cũng không mua được đồ vật.
Chuyến này tuy rằng không phỏng vấn ra cái gì, nhưng là tuyệt đối không thiệt thòi.
Bắt người ta tay ngắn, các ký giả cũng không tiện hỏi nhiều nữa.
Quản gia còn nói: "Nếu như các vị không chê, có thể đi cách vách tửu điếm uống một chén latte hoặc là cappuccino, chậm một chút, tiệc mừng hội khai tiệc. Có thể ăn chút gì đó."
Ăn thịt người ta nhu nhược, các ký giả liền ngậm miệng, hoan thiên hỉ địa đi tửu điếm chuẩn bị cọ tiệc mừng. Đoàn người rời đi, Giang Tiều vẫn còn đứng đó rõ mồn một.
Trung thúc cũng là nhìn qua mới nhận ra trước mắt là người cùng cha khác mẹ với Giang Mính, ca ca Giang Tiều.bg-ssp-{height:px}
Giang Tiều bước đi khập khễnh, xem ra chân là thật không chữa khỏi.
Hắn che lấy trán bị camera đụng trúng, nỗ lực vọt vào trong vườn hoa, không trùng vài bước liền bị Giang Mính thủ hạ bảo tiêu bạo lực đẩy ra.
Giang Tiều đặt mông rơi xuống tới trên đất, hắn bò lên, chật vật nhìn quản gia nói: "Tôi muốn gặp Tiểu Tầm! Tôi... Tôi phải gặp em ấy một chút!"
Ở một năm trước, cùng Kỷ Tầm kết hôn vẫn là chính hắn.
Trong lòng hắn không có cách nào cân bằng, dựa vào cái gì chính mình chán nản đến đây, mà Giang Mính lại nhận được điều tốt?
Thậm chí, còn chiếm được Kỷ Tầm.
Từ nay về sau, Kỷ gia chính là chỗ dựa to lớn nhất của Giang Mính.
Có thể tất cả những thứ này, nguyên bản đều thuộc về hắn Giang Tiều!
Dựa vào cái gì?
Trung thúc đối với người này liền giả cười cũng không muốn duy trì, trực tiếp ra hiệu Cao Chỉnh Tề bên cạnh đem người đuổi đi.
Cao Chỉnh Tề liền muốn tiến lên động thủ, Trung thúc bỗng nhiên lại ra hiệu cho hắn chờ một chút, ông quay người từ phía sau cầm trong tay hai túi bánh kẹo cưới, đi lên trước đem bánh kẹo cưới giao cho Giang Tiều: "Hôm nay là ngày vui của tiên sinh nhà tôi cùng Kỷ thiếu gia, ngươi đừng đến thêm phiền, này bánh kẹo cưới, một túi cho ngươi, một túi, đưa đi ngục giam cấp Triệu Tình người phụ nữ kia nếm thử đi."
Giang Tiều sắc mặt khó coi đến mức tận cùng, hắn giơ tay muốn đem kia lưỡng túi bánh kẹo cưới ném, chợt bị bảo tiêu cảnh cáo một câu: "Ngươi dám vứt ta cũng đem ngươi ném!"
Giang Tiều cả giận nói: "Ngươi cho rằng con mẹ nó ngươi là ai!"
"Nhá a?" Cao Chỉnh Tề cười lạnh một tiếng, giơ tay đem trên mặt chính mình kính râm hái được, lộ ra một bộ Giang Tiều quen biết hung ác dáng dấp, "Nhanh như vậy liền không nhớ rõ Tề ca của ngươi sao?"
"! ! !" Giang Tiều nhìn thấy người này, không kịp kinh ngạc liền phản xạ có điều kiện mà gọi: "Tôi không có tiền! Tôi không có tiền trả! Ngươi buông tha tôi! Buông tha tôi!"
Cao Chỉnh Tề bàn tay lớn vồ một cái, đem Giang Tiều từ trên mặt đất nhấc lên đến, cùng quản gia hỏi thăm một chút: "Ta đi đem hắn xử lý."
Trung thúc gật đầu, nhìn một mét chín đại cao cái mang theo Giang Tiều hướng cách đó không xa thùng rác đi đến.
Không còn người chướng mắt, hết thảy đều rất hài lòng.
Đi xong lễ cưới phần lớn quy trình đã là buổi tối, Kỷ Tầm đói bụng đứng một ngày, ứng phó hết người thân đến tiếp rượu.
Một bên đau lưng nhức eo, tuy rằng Giang Mính một mực yên lặng lấy tay chống đỡ phía sau lưng cho cậu giảm bớt áp lực, có thể hoài phôi thai, thân thể cảm giác mệt nhọc quá quá nghiêm khắc.
Lễ cưới gần kết thúc, cậu là thật sự không có chút nào muốn chuyển động, thật vất vả trở lại tân phòng, ngồi xuống đến trên giường chân liền rút gân, Giang Mính vội vã ngồi chồm hỗm xuống thay cậu xoa bóp chân.
Kỷ thiếu gia chui vào trong chăn, kiểu tóc cùng lễ phục trên người rất nhanh liền rối loạn.
"Em cũng không biết kết hôn mệt như vậy!" Cậu một bên hưởng thụ lão công xoa bóp vừa cười cảm khái nói.
Nửa tháng trước, Kỷ thiếu gia bị tra ra mang thai, như gia gia lo lắng như vậy, thời kỳ phát tình liền ký hiệu hiệu suất quá cao, lễ cưới còn chưa kịp làm hoàn thành, tiểu bảo bảo đã giành trước một bước tiến vào Kỷ Tầm trong bụng.
Hai tháng, bụng đều không có thay đổi gì, tiểu bảo bảo tuy rằng còn chưa thành hình, có thể có thai phản ứng lại đặc biệt lớn, đem Kỷ Tầm chơi đùa đều gầy đi trông thấy.
Kia một lát lễ cưới bị chính đến thời khắc quan trọng nhất, Giang Mính sợ cậu mệt mỏi, đem hết thảy việc bận tâm sự tình đều ôm đồm. Nguyên bản Kỷ Tầm cũng không có gì có thể nhọc lòng, mang thai sau càng là giống một tiểu lười biếng, mỗi ngày chỉ ở nhà nằm dưỡng thai, chỉ có lễ cưới ngày đó, cần thiết cậu có mặt.
Có thể này kết thúc một ngày, cũng đem cậu hành hạ đến quá chừng.
Kỷ Tầm biết mình mệt như vậy là bởi vì mang thai, lần đầu tiên bắt đầu hối hận rồi.
Gia gia nói đúng!
Quả nhiên phụng tử thành hôn không được a.
Thật là có đủ mệt mỏi.
Giang Mính đau lòng vô cùng, một bên xoa chân vừa nói: "Lúc tiếp rượu sao em lại không tránh đi ra ngoài? Anh một mình cũng có thể ứng phó."
"Như vậy sao được? !" Kỷ thiếu gia một chút từ trên giường nảy lên: "Anh không biết cái nhóm cô cô a di của em có bao nhiêu thứ có thể nói. Em cũng không thể để cho anh bị các nàng khi dễ đi a."
Giang Mính cười cười nói: "Đáng sợ như thế sao?"
Hắn kỳ thực, cũng không ghét cảm giác bị thân thích luân phiên quan tâm.
Hắn cô độc quen rồi, gần nhất bỗng nhiên nhận được đại gia đình Kỷ gia hữu ái chỉ cảm thấy hưng phấn và hiếu kỳ, cho dù lễ đính hôn thời điểm đã bị Kỷ Tầm các a di thăm hỏi qua, nhưng hắn ngược lại là không chút nào cảm thấy phiền.
"Được rồi, không cần xoa nữa." Kỷ Tầm thu chân lại, giơ tay sửa lại một chút tóc của mình, cười nói: "Đi thôi, đi ra ngoài chúc rượu, em đi cùng anh."
"Không mệt mỏi sao? Nằm thêm một phút chốc nữa đi?"
"Mệt cũng vui sướng." Kỷ Tầm nói: "Nếu không anh ôm em đi ra ngoài?"
"Được." Giang Mính nói liền đi ôm eo cậu, đương thật muốn ôm.
Kỷ Tầm liền vội vàng cười nói: "Em đùa giỡn a lão công!"
Này thanh lão công làm cho Giang Mính quá dễ chịu. Hắn thuận thế ôm Kỷ Tầm hôn một cái mới buông ra.
Sau đó mới đỡ Kỷ Tầm từ trên giường xuống.
"Anh một phút chốc phải giúp ta chống đỡ, không phải thực sự là tên tiểu tử này rõ ràng còn rất nhỏ, cứ như vậy lụy nhân."
"Được."
Giang Mính bắt tay khoát lên bên hông Kỷ Tầm, cho cậu ôn nhu nhất vững chắc nhất dựa vào.
Cùng Kỷ gia lui tới nhiều lần lại bị Kỷ gia tán thành thân thích ngồi có lục đại bàn, mà Giang Mính thân hữu, lại chỉ miễn cưỡng gọp đủ một bàn.
Trong này bao gồm công ty đối tác, cùng với Trang Dịch Trung thúc, còn có bên ngoài ngu ký nỗ lực vỗ tới đại minh tinh Tiêu Nãi Tự, hắn hôm nay là ôm chính mình một tuổi tiểu bảo bối tới, ngồi bên cạnh chính là alpha của hắn Phó Dừng Diễm, người này bối cảnh phức tạp, rất nhiều người chú ý tới.
Kỷ Tầm trước tiên mang theo Giang Mính đi đến bàn thân thích giới thiệu.
"Đây là bác cả."
"Bác cả hảo."
"Cô của em."
"Cô hảo. "
"Ôi, Tiểu Tầm của chúng ta ánh mắt tốt thật a, tiểu Giang Mính thật đúng là cái đại soái ca a. Đến, tiền lì xì cầm. Là cô một chút tâm ý."
"Cô quá khen, cảm tạ cô!" Giang Mính tiếp nhận bao lì xì không nhẹ.
"Đến đến, bác cả mời các con một chén rượu." Kỷ đại bá là cái người hào sảng, lúc thường đối với Kỷ Tầm cũng rất là thương yêu, nhưng ông không biết Kỷ Tầm hiện tại trong bụng còn có em bé, thừa dịp cao hứng liền hung hăng mời rượu.
Chỉ là trong chén ông là rượu đế, cấp Kỷ Tầm đưa đến lại là rượu trái cây ít cồn, ông cũng biết cháu nhỏ tửu lượng kém, bởi vậy đặc biệt tri kỷ.
Có thể Kỷ Tầm hiện tại, nhưng là đến rượu trái cây đều không thể uống.
Kỷ ba Kỷ mẹ liền dự định đi lên giải vây, không ngờ Giang Mính nhanh một bước nhận lấy ly rượu trong tay bác cả đưa tới, cười nói: "Rượu này quá lạnh, Tiểu Tầm không thể uống, con thay em ấy uống với ngài."
Dứt lời, ngửa đầu đem hai chén rượu uống cạn sạch.
Bác cả biết đến Kỷ Tầm là Kỷ gia bảo bối, mỗi người đều cưng chìu, tự nhiên cũng không có làm khó dễ, chỉ khen Giang Mính một câu "Phóng khoáng", cũng vui cười hớn hở đưa lên hai cái bao lì xì dày nặng.
Kỷ Tầm hai tay tiếp nhận, cười đến có thể vui vẻ: "Tạ ơn bác cả!"
Tuy rằng không thiếu tiền, mà lấy tiền lì xì vẫn cho người cảm giác vui sướng.
Kỷ thiếu gia cảm thấy được kết hôn vẫn rất có lời!
Chờ ứng phó xong các trưởng bối, Giang Mính mới ôm Kỷ Tầm đến chính mình thân hữu một bàn này thượng, ngoại trừ Trung thúc cùng một cái bi bô tập nói tiểu bảo bảo ở ngoài, đều là cùng tuổi người trẻ tuổi, đại gia lập tức cũng đều buông ra.
Kỷ Tầm dùng nước trái cây thay rượu kính Trung thúc một chén, không ngờ tới lão quản gia cư nhiên cảm động đến rơi nước mắt, cũng từ trong túi tiền móc ra hai cái tiền lì xì đến, tuy rằng độ dày cùng Kỷ gia thân thích không so được, mà đến cùng có một phân tâm ý tại.
Kỷ Tầm nhưng không nghĩ là nhận lấy, Trung thúc không có con cái, ngày sau dưỡng lão cũng cần tiền.
"Cầm đi." Giang Mính thấp giọng tại bên tai Tiểu Tầm nói.
Kỷ Tầm lúc này mới cười tiếp nhận, nói câu: "Cảm tạ Trung thúc."
Giang Mính cũng nói lên từ đáy lòng câu cảm tạ.
Sau đó Kỷ Tầm ánh mắt liền bị Tiêu Nãi Tự bên người tiểu bảo bối cấp thu hút tới: "Thật đáng yêu! Là Tiểu Tự bảo bảo ? !"
Tiêu Nãi Tự cười trả lời: "Đúng nha, Tiểu Tầm muốn ôm một cái không?"
"Quá thần kỳ." Kỷ Tầm nhớ tới, lần trước nhìn thấy Tiêu Nãi Tự thời điểm, bụng của hắn còn lớn hơn, không qua một đoạn thời gian không gặp mà thôi, đáng yêu như thế tiểu bảo bảo liền từ trong bụng đi ra.
Lập tức cũng không tiện mở miệng, Giang Mính ngược lại là hào phóng rất nhiều, hắn vỗ một cái lên vai Phó Dừng Diễm, cười nói: "Dừng Diễm, bảo bảo cho chúng tôi mượn ôm một cái?"
Phó Dừng Diễm vừa nãy chuyên tâm cấp hài tử nâng núʍ ѵú cao su, trong lúc nhất thời đều không đáp được với lời nói, lần này bị bạn cũ nhắc nhở, lạnh lùng trên mặt mới trán ra một cái nhu hòa cười đến, âm thanh cũng cực kỳ êm tai: "Đương nhiên có thể."
Hắn đứng lên, đem tiểu bảo bảo đã ăn no đưa tới Kỷ Tầm trong lồng ngực, thậm chí dạy hắn muốn làm sao ôm hài tử mới chính xác.
Kỷ Tầm liền nghiêm túc học, Tiêu Nãi Tự ngồi ở một bên cạnh lẳng lặng nhìn người yêu của chính mình.
Ai có thể nghĩ tới, lúc thường cẩn thận tỉ mỉ băng sơn lão tổng, nhưng lại là người ba không hơn không kém?
Chờ Phó Dừng Diễm buông lỏng tay, Kỷ Tầm cũng vững vàng ôm lấy hài tử, tiểu bảo bối ngoan ngoãn cực kỳ, không một chút nào sợ người lạ, ngốc sững sờ mà nhìn trước mắt cái này đẹp đẽ ca ca, chỉ chốc lát liền tự mình bật cười, nụ cười này, đem Kỷ Tầm cùng Giang Mính cũng chọc phát cười.
Tương lai không xa, bọn họ cũng sẽ có một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy.
Tiệc rượu tới đêm khuya giờ mới kết thúc, chờ khách mời mắt loạn thị, Kỷ gia xe mới tới tửu điếm ở ngoài, Giang Mính đỡ Kỷ Tầm lên xe.
Sau khi kết hôn, Kỷ Tầm cũng vẫn như cũ ở nhà ở.
Hoài bảo bảo, đều cần phải có người chiếu cố chăm sóc.
Vừa về tới nhà, Kỷ Tầm liền muốn đi tắm một cái, Giang Mính biết đến cậu mệt mỏi một ngày, lên thang lầu thời điểm trực tiếp đem Kỷ Tầm đánh ôm ngang, không quản Kỷ Tầm nhỏ giọng kháng nghị, vững vàng mà lên lầu.
Dưới lầu vây xem toàn bộ hành trình ba mẹ gia gia: "..."
Giang Mính để tốt nước tắm, mới để cho Kỷ Tầm tiến vào bồn tắm, sau đó bắt đầu đưa sữa tắm cho cậu.
Kỷ Tầm cũng không có cái gì thật không tiện, ngược lại nên xem đều xem qua, nên mò cũng đều sờ soạng qua.
Cậu mang thai, Giang Mính sẽ không chịu nhượng một mình cậu tắm, nói là sợ bị trượt chân.
Cái tên này nhất định là học bài tập làm ba quá nhiều, từ khi biết cậu mang thai, thì có điểm quá độ chiếu cố.
Bất quá Kỷ Tầm bình yên hưởng thụ Giang Mính chăm sóc, mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ.
Giang Mính ẩn tại bọt biển bên trong tay vỗ qua Kỷ Tầm bụng dưới, liền không dời ra.
Nơi đó thật là biến hóa gì đó đều không có, nhưng hắn biết đến, có một cái thuộc về hắn cùng Tiểu Tầm tiểu sinh mệnh chính đang lặng lẽ sinh trưởng.
"Anh ngày hôm trước xem trên thư viết, cấp bảo bảo lấy một cái nhũ danh hài tử có lòng trung thành, nếu không, Tiểu Tầm lấy một cái?"
Kỷ Tầm tắm phao quá quá thoải mái, cũng không tưởng động não, thuận miệng nói: "Ta đều nghĩ xong, nếu là nam hài tử, liền gọi latte, nếu là nữ hài, liền gọi cappuccino."
Giang Mính: "..."
Danh tự này nhìn như tùy tiện, kỳ thực cũng có nhất định ý nghĩa, Kỷ Tầm bị Giang Mính ký hiệu sau, trên người tín tức tố liền thay đổi, vốn là hương sữa tươi tinh khiết, hiện ở bên ngoài hoàn che kín một tầng cà phê đắng, khiến người lập tức liền liên tưởng đến này hai loại đồ uống.
Kỷ thiếu gia một suy nghĩ, vừa vặn này hai loại đồ uống cũng chính là sữa bò cùng cà phê tạo thành.
Huống hồ, cái này bảo bảo, nguyên vốn cũng là, người nào đó xô ra tới thành quả.
Cà phê cùng sữa bò, tạo ra một ly latte hoặc là cappuccino, không phải rất bình thường sao?
Kỷ Tầm càng nghĩ càng cảm thấy danh tự này hảo, vui vẻ quyết định: "Liền như vậy gọi đi."
Giang Mính luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Như vậy ta ngay cả tên tiếng Anh đều không cần suy nghĩ a!" Kỷ Tầm bỗng nhiên đột nhiên nhanh trí: "Trực tiếp liền gọi Lattes hoặc là Cappuccino "
Kỷ thiếu gia cảm khái nói: "Em thật đúng là thông minh. Anh cảm thấy được chứ?"
Giang Mính: "... Êm tai! Quá êm tai rồi!"
Hắn xem Kỷ Tầm là thật tâm yêu thích hai cái tên này, liền cũng không có nói ra dị nghị, chỉ không có nguyên tắc thổi phồng.
Chỉ ở trong lòng cùng bảo bảo bảo đảm: "Đại danh ba nhất định sẽ chọn tốt cho con!"
Tắm thời gian không thể quá dài, sau mười lăm phút, Giang Mính liền đem Kỷ Tầm từ trong bồn tắm ôm đi ra, cho cậu trùm kỹ khăn tắm, lau khô ôm trên giường bọc trong chăn.
Giang Mính từ dưới lầu bưng một chén siwax mẹ đã hâm nóng, Kỷ Tầm nâng uống một hớp, bên mép là hơn một cái màu trắng nãi vòng, Giang Mính cũng không nhắc nhở, liền ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn.
Một chén sữa bò rất nhanh liền bị Kỷ Tầm uống cạn sạch, hắn mới vừa để ly xuống đến, Giang Mính liền tiến tới, đem vòng sữa bò bên mép làm sạch sẽ.
"A... Có muốn hay không hiện tại đếm tiền lì xì?" Kỷ Tầm chờ hắn hôn xong mới mềm nhũn hỏi.
"Ngày mai đếm đi, bây giờ trời không còn sớm."Giang Mính suy nghĩ một chút nói: "Một buổi tối là đếm không hết nhiều tiền mặt như vậy."
Kỷ Tầm liếc mắt một cái trên ghế salông mấy trăm đỏ thẫm bao, cảm thấy được Giang Mính nói rất có đạo lý: "Vậy sáng sớm ngày mai đếm. Tìm quản gia lấy hai cái máy đếm tiền, hiệu suất cao hơn."
đếm tiền mừng cưới bằng máy đếm tiền =)))
"Được." Giang Mính cười trả lời, dùng trầm thấp mà giàu có từ tính âm thanh đề nghị: "Vậy bây giờ ngủ trước?"
"Ừm." Kỷ Tầm chính mình nằm xuống: "Anh tắt đèn nha."
Giang Mính giơ tay ấn điều khiển từ xa, đèn liền tự động tắt.
Yên lặng trong phòng ngủ, chăn tiếng ma sát liền đặc biệt có tồn tại cảm giác.
Ma sát ma sát, Kỷ Tầm liền chui vào Giang Mính trong lồng ngực, ngọt ngào đạo câu: "Ngủ ngon, lão công."
Giang Mính an tâm mà ôm cậu, ôn nhu đáp lời: "Ngủ ngon, hai bảo bối của anh."
Tối nay yên tĩnh tốt đẹp, bọn họ là của nhau.
HOÀN